Anh gặp nàng trong một bữa tiệc. Nàng vô cùng xinh xắn và dễ thương... Biết bao chàng trai theo đuổi nàng trong khi anh chỉ là một gã bình thường chẳng ai thèm để ý. Cuối bữa tiệc, lấy hết can đảm, anh mời nàng đi uống cafe. Hết sức ngạc nhiên, nhưng vì phép lịch sự nàng cũng nhận lời.
Họ ngồi im lặng trong một quán cafe. Anh quá run nên không nói được câu nào. Cô gái bắt đầu cảm thấy thật buồn tẻ và muốn đi về... Chàng trai thì cứ loay hoay mãi với cốc cafe, cầm lên lại đặt xuống... Đúng lúc cô gái định đứng lên và xin phép ra về thì bất chợt chàng trai gọi người phục vụ: "Làm ơn cho tôi ít muối vào tách cafe". Gần như tất cả những người trong quán nước đều quay lại nhìn anh... Cô gái cũng vô cùng ngạc nhiên. Nàng hỏi anh tại sao lại có sở thích kì lạ thế. Anh lúng túng một lát rồi nói: "Ngày trước nhà tôi gần biển. Tôi rất thích nô đùa với sóng biển, thích cái vị mặn và đắng của nước biển. Vâng, mặn và đắng - giống như cafe cho thêm muối vậy... Mỗi khi uống cafe muối như thế này, tôi lại nhớ quê hương và cha mẹ mình da diết...". Cô gái nhìn anh thông cảm và dường như nàng rất xúc động trước tình cảm chân thành của anh. Nàng thầm nghĩ một người yêu quê hương và cha mẹ mình như thế hẳn phải là người tốt và chắc chắn sau này sẽ là một người chồng, người cha tốt... Câu chuyện cởi mở hơn khi nàng cũng kể về tuổi thơ, về cha mẹ và gia đình mình...
Khi chia tay ra về, cả hai cùng cảm thấy thật dễ chịu và vui vẻ. Và qua những cuộc hẹn hò về sau, càng ngày cô gái càng nhận ra chàng trai có thật nhiều tính tốt. Anh rất chân thành, kiên nhẫn và luôn thông cảm với những khó khăn của cô. Và... như bao câu chuyện kết thúc có hậu khác, hai người lấy nhau. Họ đã sống rất hạnh phúc trong suốt cuộc đời. Sáng nào trước khi anh đi làm, nàng cũng pha cho anh một tách cafe muối...
Nhưng khác những câu chuyện cổ tích, câu chuyện này không dừng ở đó. Nhiều năm sau, đôi vợ chồng già đi, và người chồng là người ra đi trước... Sau khi anh chết, người vợ tìm thấy một lá thư anh để lại. Trong thư viết: "Gửi người con gái mà anh yêu thương nhất! Có một điều mà anh đã không đủ can đảm nói với em. Anh đã lừa dối em, một lần duy nhất trong cuộc đời... Thực sự là ngày đầu tiên mình gặp nhau, được nói chuyện với em là niềm sung sướng đối với anh. Anh đã rất run khi ngồi đối diện em... Lúc đó anh định gọi đường cho tách cafe nhưng anh nói nhầm thành muối. Nhìn đôi mắt em lúc đó, anh biết mình không thể rút lại lời vừa nói nên anh đã bịa ra câu chuyện về biển và cafe muối. Anh không hề thích và chưa bao giờ uống cafe muối trước đó! Rất nhiều lần anh muốn nói thật với em nhưng anh sợ... Anh đã tự hứa với mình đó là lần đầu và cũng là lần cuối anh nói
dối em. Nếu được làm lại từ đầu, anh vẫn sẽ làm như vậy... để được có em và để được uống tách cafe muối em pha hàng ngày suốt cuộc đời anh... Anh yêu em!".
Mắt người vợ nhòa đi khi đọc đến những dòng cuối lá thư. Bà gấp bức thư lại và chầm chậm đứng lên, đi pha cho mình một tách cafe muối... Nếu bây giờ có ai hỏi bà cafe muối có vị như thế nào, bà sẽ nói cho họ biết: Nó rất ngọt!!!
Ty bắt đầu bằng 1 nụ cười, nảy nở bằng 1 cái hôn, và kết thúc bằng nước mắt. Khi sinh ra, bạn khóc và mọi ng xung quanh bạn mỉm cười. Hãy sống sao để khi nhắm mắt, bạn mỉm cười trong lúc mọi ng quanh bạn khóc...Bất cứ khi nào trong vòng xoáy of cuộc đời, bạn cảm thấy không chịu đựng nổi và muốn từ bỏ, hãy nhớ rằng: Cuối mỗi con đg hầm đều có asáng, sau những giọt nước mắt sẽ có những nụ cười, sẽ có cầu vồng cho những ngày mưa, vẫn còn có ai đó yêu thg bạn mỗi ngày (.) cuộc đời này. Bạn sẽ không bao giờ phải vượt qua con đg hầm đó một mình,vì sẽ có ng đến bên bạn và chia sẽ nhg nụ cười cùng nhg giọt nước mắt .....
Bạn thân ơi! Có bao giờ bạn nghĩ
Cuộc đời này chỉ tạm bợ mà thôi
Anh và tôi giàu sang hay nghèo khổ
Khi trở về cát bụi cũng trắng tay.
Cuộc đời ta phù du như cát bụi
Sống hôm nay và đâu biết ngày mai?
Dù đời ta có dài hay ngắn ngủi
Rồi cũng về với cát bụi mà thôi.
Thì người ơi! Xin đừng ganh đừng ghét
Ðừng hận thù tranh chấp với một ai
Hãy vui sống với tháng ngày ta có
Giữ cho nhau những giây phút tươi vui.
Khi ra đi cũng không còn nuối tiếc
Vì đời ta đã sống trọn kiếp người
Với tất cả tấm lòng thành thươg mến
Ðến mọi người xa lạ cũng như quen.
Ta là cát ta sẽ về với bụi
Trả trần gian những cay đắng muộn phiền
Hồn ta sẽ về nơi cao xanh ấy
Không còn buồn lo lắng chốn trần ai!
(Sưu tầm)
A Di Đà Phật.
Tiêu đề
Sự tích Tình yêu
Ngày xửa ngày xưa, có một hòn đảo nơi đó có tất cả mọi cảm xúc sinh sống: Hạnh Phúc, Nỗi Buồn, Tri Thức và những cái khác, bao gồm cả Tình Yêu. Một ngày kia, các cảm xúc được thông báo rằng hòn đảo này sẽ chìm, vì vậy tất cả đều đóng thuyền và rời đi, ngoại trừ Tình Yêu.
Tình Yêu là người duy nhất ở lại. Tình Yêu muốn chống chọi đến giờ phút cuối cùng khi hòn đảo sắp chìm, Tình Yêu mới quyết định nhờ giúp đỡ.
Sự Giầu Có đang đi qua Tình Yêu trên một chiếc thuyền rất lớn. Tình Yêu nói: "Giàu Có ơi, có thể đưa tôi đi cùng với không?" Sự Giàu Có trả lời: "Không, tôi không thể. Trong thuyền có rất nhiều vàng và bạc, ở đây không có chỗ cho anh đâu."
Tình Yêu bèn quyết định nhờ Phù Hoa, người cũng đi qua trên một con thuyền rất đẹp: "Phù Hoa, hãy giúp tôi!". "Tôi không thể giúp anh, Tình Yêu ạ. Anh quá ẩm và có thể sẽ làm ẩm thuyền của tôi," Phù Hoa trả lời.
Nỗi Buồn đang ở gần đó, Tình Yêu hỏi: " Nỗi Buồn ơi, hãy cho mình đi với cậu", "Ôi, Tình Yêu, mình buồn quá, mình chỉ muốn được ở một mình ..."
Bỗng nhiên có một tiếng gọi: "Lại đây Tình Yêu. Ta sẽ đưa cháu đi", đó là một người lớn tuổi. Quá vui mừng và sung sướng. Tình Yêu quên cả hỏi họ đang đi đâu. Khi đến một miền đất khô ráo, người lớn tuổi đó lại tiếp tục đi con đường của mình.
Tình Yêu hỏi Tri Thức, một người đứng tuổi khác:
- Ai đã vừa giúp cháu vậy ?
- Đó là Thời Gian - Tri Thức trả lời
- Thời Gian ư ? - Tình Yêu hỏi - Nhưng tại sao Thời Gian lại giúp cháu?
Tri Thức mỉm cười khôn ngoan và nói: "Bởi lẽ chỉ có Thời Gian mới hiểu được giá trị của Tình Yêu"
...
"Chỉ có thời gian mới hiểu được giá trị của tình yêu". Niềm vui và nỗi buồn, khổ đau và hạnh phúc, tất cả những điều khiến ta mỉm cười hay rơi lệ cũng đều sẽ trôi qua. Sự giàu sang, tiền tài danh vọng chẳng phải rồi sẽ không còn là điều quan trọng? Khi nhìn lại con đường ta đã đi qua, chỉ xin được hy vọng rằng, hãy còn có Tình Yêu.
Rất có thể một lúc nào đó ta hờn trách Tình Yêu sao sớm lấy đi của ta sự vô tư, không phải lúc nào Tình Yêu cũng là chốn thiên đường, thế nhưng trên tất cả được chờ đợi và được sống trong Tình Yêu bao giờ cũng là niềm may mắn của mỗi con người.Hãy đợi, chỉ có thời gian mới hiểu được tình yêu.
Mãi mãi offline
Trời lại mưa, những cơn mưa đầu mùa làm tôi nhớ tới hồi mới gặp anh trên mạng. Thủa đó mùa mưa cũng vừa mới đến, còn tôi thì mới biết truy cập Internet… Những cuộc trò chuyện trên mạng đã làm cho tôi cảm thấy mình gần gũi anh hơn.
Mỗi sáng, sau khi tỉnh giấc, công việc đầu tiên tôi làm là kết nối với Internet, đánh thức anh bằng phím Ctrl+G, buzz anh một cái rồi hét toáng: “Dậy thôi, sáng rồi”. Anh cười và trả lời bằng một cú buzz tương tự: ”Dậy rồi…”
Thời gian cứ thế trôi qua, lần nào gặp anh offline, tôi cũng buzz anh một cái vào sườn và nói:“Nhìn anh offline ngộ hơn online nhiều”. Dù chuyện gặp nhau online và offline càng ngày càng thường xuyên hơn nhưng tôi vẫn không bỏ thói quen buzz anh mỗi sáng. Mỗi lần thấy tên anh trong danh sách bạn bè đang online, tôi cảm thấy thật dễ chịu.
Ba năm sau ngày chúng tôi gặp nhau, anh chuyển công tác về tỉnh. Mỗi sáng, dù không còn thấy tên anh trong danh sách bạn bè đang online, tôi vẫn buzz anh một cái… Mỗi lần, từ tỉnh về offline với tôi, anh đều buzz tôi một cái vào trán: “Em làm tràn cái offline list của anh đó…”
Thế rồi có một ngày, người thân của anh báo với tôi rằng không bao giờ anh còn có thể online được nữa, anh đã mãi mãi offline. Tôi nhận tin đó trong bàng hoàng. Tôi bỏ thói quen online mỗi sáng ngay khi vừa tỉnh giấc, để không buzz rồi gọi anh thức nữa, anh đang yên giấc mà…
Sáng ấy, đúng vào ngày kỷ niệm chúng tôi biết nhau, tôi online, định buzz anh như một cách tưởng niệm người đã khuất thì bỗng nhiên tên anh trong danh sách bạn bè đang online sáng lên, tim tôi muốn ngừng đập khi thấy anh buzz tôi: “Tuy anh không còn có thể online để trò chuyện với em như nữa nhưng anh vẫn muốn nhắc – Dậy đi em”. Kèm cú buzz đó là một thông báo nho nhỏ cho biết đó là dịch vụ tự động nhắn tin theo lịch. Tôi đã khóc, cho anh, cho tôi và cho cả những buổi sáng online gọi nhau thức dậy.
Hãy buộc một rải băng lên cây sồi già
Nước Mỹ, năm 1972. Tại một tỉnh vùng núi xa xôi, trong một thị trấn nhỏ vô danh, có một chàng trai bị kết án tù. Cảnh sát đã chứng minh được rằng anh phạm tội và 3 năm tù là thời gian vừa đủ để anh sửa chữa lại mọi chuyện. Nhưng Mary - người vợ sắp cưới của chàng trai- thì không thể tin đều đó. Ngày mở phiên tòa, mặc cho chàng trai không ngừng quay về phía sau tìm kiếm thì cô vẫn vắng mặt.
Trước khi lên chiếc xe dành riêng cho các tù nhân, chàng trai nhờ chuyển cho Mary một lá thư rồi bước đi ngay. Anh không kịp nhìn thấy Mary đang đứng khuất phía sau vừa khóc vừa nắm chặt tờ giấy với những dòng ngắn ngủi: "Anh biết rằng anh không xứng đáng với tình yêu của em. Anh cũng không dám hy vọng em còn yêu anh sau những chuyện này. Nhưng nếu em tha thứ cho anh , hãy buộc một dải ruy băng vàng lên cây sồi già duy nhất ở quảng trường của thị trấn ngày anh trở về. Và nếu không nhìn thấy dải ruy băng, anh sẽ ra đi mãi mãi và không bao giờ quấy rầy em nữa."Trong suốt 3 năm ngồi tù, dù chàng trai có mong mỏi tin tức của Mary đến đâu thì cô vẫn bặt tin. Năm đầu tiên, anh tự nhủ rằng có lẽ cô vẫn chưa thể quen được với việc chồng sắp cưới là người phạm tội. Năm thứ 2, chàng trai nhờ người hỏi han tin tức và chỉ nghe phong phanh rằng cô ấy đã đi xa , xa lắm và không biết khi nào mới quay trở về. Đến những tháng cuối cùng trong tù, anh đã không còn nghĩ đến những dải ruy băng vàng nữa, nhớ về cô gái anh yêu lại càng không thể. Đến ngày ra tù, chàng trai quyết định nhảy lên chuyến xe bus đi thẳng ra thành phố chứ không trở về đi ngang qua quảng trường như anh đã hẹn.
Nhưng rồi một chuyến xe, hai chuyến xe đã dừng lại rồi chạy tiếp mà chàng trai vẫn chần chừ không leo lên. Mãi tới khi chuyến cuối cùng đã chạy qua, anh mới lầm lũi đi bộ tới quảng trường. Lý trí bảo anh hãy đi theo hướng ngược lại, nhưng tình yêu trong anh thì vẫn bắt anh hướng về phía trước.
Rồi 30 phút sau, người trong thị trấn ngạc nhiên thấy một chàng trai khóc nức nở dưới tán sồi vàng rực bởi hàng trăm dải ruy băng được buộc vào những nhánh sồi như lá vào mùa thu.
Tách cà phê muối
Luôn chờ em cúp máy trước...
Ngày ấy, khi cô gái và chàng trai đang yêu nhau thắm thiết. Mỗi lần gọi điện thoại, hai người chuyện trò tưởng chừng không bao giờ dứt. Cuối cuộc gọi, luôn là cô gái gác máy trước, sau khi đã cố nấn ná, không muốn nói lời tạm biệt, chàng trai lại từ từ cảm nhận hơi ấm còn vương lại của giọng nói trong không trung, và một nỗi buồn man mác, vấn vương, lưu luyến.
Sau đó, hai người chia tay. Cô gái nhanh chóng có người yêu mới, một anh chàng đẹp trai, hào nhoáng. Cô gái thấy rất mãn nguyện, và cũng rất đắc ý. Nhưng rồi về sau, cô dần dần cảm thấy giữa hai người dường như thiêu thiếu một điều gì đó, sự bất an đó khiến cho cô thấy như có một sự mất mát mơ hồ. Là điều gì vậy nhỉ? Cô cũng không rõ nữa. Chỉ là khi hai người kết thúc cuộc gọi, cô gái cảm thấy khi mình chưa kịp nói xong một nửa câu "Hẹn gặp lại", thì đầu dây bên kia đã vang lên tiếng "cạch" cúp máy. Mỗi lúc như vậy, cô luôn thấy cái âm thanh chói tai đó như đóng băng lại trong không trung, rồi xuyên vào trong màng nhĩ. Cô cảm thấy dường như người bạn trai mới giống như một cánh diều đứt dây, đôi tay yếu ớt của mình sẽ không thể níu giữ được sợi dây vô vọng đó.
Rồi cũng đến một ngày, hai người cãi nhau. Anh chàng đó chán nản, quay người bỏ đi. Cô gái không khóc, mà cảm thấy như là được giải thoát.
Một hôm, cô gái chợt nhớ đến người yêu đầu tiên, bỗng thấy bùi ngùi: Chàng "ngốc" đợi nghe cô nói xong câu "Tạm biệt". Cảm xúc đó khiến cô nhấc máy. Giọng của chàng trai vẫn chân chất, bình thản như xưa. Cô gái thì chẳng thốt lên lời, luống cuống nói "Tạm biệt"
Lần này cô không gác máy, một xúc cảm khó gọi thành tên khiến cô im lặng lắng nghe sự tĩnh lặng của đầu dây bên kia.
Chẳng biết bao lâu sau đó, đầu dây bên kia vọng đến tiếng của chàng trai, "Sao em không cúp máy?" Tiếng của cô gái như khản lại, " Tại sao lại muốn em cúp máy trước?". "Quen rồi". Chàng trai bình tĩnh nói, "Anh muốn em cúp máy trước, như vậy anh mới yên tâm".
"Nhưng người cúp máy sau, thường cảm thấy nuối tiếc, như vừa để tuột mất một điều gì." Cô gái hơi run run giọng. "Vì vậy, anh thà nhận sự mất mát đó, chỉ cần em vui là đủ." Cô gái không kìm nổi mình, bật khóc, những giọt nước mắt nóng hổi thấm đẫm cả vùng kí ức tình yêu thuở nào. Cuối cùng, cô cũng hiểu ra rằng, người không đủ kiên nhẫn để nghe cô nói hết câu cuối cùng, không phải là người mà cả đời này cô mong đợi.
Hoá ra, tình yêu đôi khi thật giản đơn, chỉ một chút đợi chờ, đã có thể nói lên tất cả.
Câu chuyện con lừa
Một ngày nọ, con lừa của một ông chủ trang trại sảy chân rơi xuống một cái giếng. Lừa kêu la tội nghiệp hàng giờ liền. Người chủ trang trại cố nghĩ xem nên làm gì. Cuối cùng ông quyết định: con lừa đã già, dù sao thì cái giếng cũng cần được lấp lại và không ích lợi gì trong việc cứu con lừa lên cả. Ông nhờ vài người hàng xóm sang giúp mình. Họ xúc đất và đổ vào giếng. Ngay từ đầu, lừa đã hiểu chuyện gì đang xảy ra và nó kêu la thảm thiết. Nhưng sau đó lừa trở nên im lặng. Sau một vài xẻng đất, ông chủ trang trại nhìn xuống giếng và vô cùng sửng sốt. Mỗi khi bị một xẻng đất đổ lên lưng, lừa lắc mình cho đất rơi xuống và bước chân lên trên. Cứ như vậy, đất đổ xuống, lừa lại bước lên cao hơn. Chỉ một lúc sau mọi người nhìn thấy chú lừa xuất hiện trên miệng giếng và lóc cóc chạy ra ngoài.
Cuộc sống sẽ đổ rất nhiều thứ khó chịu lên người bạn. Hãy xem mỗi vấn đề bạn gặp phải là một hòn đá để bạn bước lên cao hơn. Chúng ta có thể thoát khỏi cái giếng sâu nhất chỉ đơn giản bằng cách đừng bao giờ đầu hàng.
***
Nếu tôi biết rằng đó là lần cuối cùng tôi nhìn thấy bạn ngủ say, tôi sẽ giữ bạn thật chặt và nguyện cầu Thượng Đế giữ gìn tâm hồn bạn.
***
Nếu tôi biết rằng đó là lần cuối cùng tôi thấy bạn bước ra ngoài, tôi sẽ ôm chặt lấy bạn, hôn bạn thật kêu và gọi bạn quay về.
***
Nếu tôi biết rằng đó là lần cuối cùng tôi nghe thấy tên bạn được xướng lên trong lời ca tụng – chúc mừng, tôi sẽ lưu lại từng lời nói, hành động của bạn trong những cuộn băng video và sẽ xem đi xem lại chúng nhiều ngày.
***
Nếu tôi biết rằng đó là lần cuối cùng để tôi có thể dành một hoặc hai phút còn sót lại, tôi sẽ dừng lại và nói “ Mình yêu thương, quý bạn lắm!”, dù bạn ra vẻ bạn dư biết điều đó.
Ngày mai sẽ tạo nên sự quên lãng, đó là một điều chắc chắn, và chúng ta sẽ không bao giờ có cơ hội để chứng tỏ rằng chúng ta có thể làm được tất cả mọi việc.
Chỉ trong trường hợp tôi trở nên lầm lẫn và ngày hôm nay là tất cả những gì tôi có, tôi sẽ nói rằng tôi yêu thương bạn, quý mến bạn đến dường nào.
Tôi hy vọng sẽ không bao giờ quên rằng ngày mai đã được hứa dành cho một người và ngày hôm nay có thể là lần cuối cùng bạn có cơ hội được ôm người bạn yêu thương thật chặt vào lòng.
Nếu bạn đang chờ đến ngày mai, tại sao lại không thực hiện mọi thứ ngay trong ngày hôm nay ? Bởi nếu ngày mai không bao giờ tới, bạn sẽ phải hối tiếc rất nhiều vì đã không dành những giây phút hiếm hoi còn lại để sẻ chia một nụ cười, một cái ôm, và rằng bạn đã quá bận rộn để tặng ban những gì có thể giúp ước mơ của một người thành hiện thực.
Hãy giữ những người mà bạn thật sự yêu thương trong vòng tay của mình, thì thầm vào tai họ, nói với họ rằng bạn yêu thương họ nhiều như thế nào, và rằng sẽ luôn giữ hình ảnh thân yêu của họ.
Hãy dành thời gian để nói “Mình xin lỗi”, “Tha thứ cho mình nhé”, “Cảm ơn”, hay “Không sao! Mọi việc sẽ ổn cả thôi”, "Mình yêu bạn"... Và nếu ngày mai không bao giờ đến, bạn sẽ không phải hối tiếc về ngày hôm nay một khi bạn đã nói những lời trên.
Hãy biết xin lỗi và bắt đầu lại và nói với những người thương yêu bạn rằng bạn cũng yêu thương họ rất nhiều!
"Nếu bạn yêu một nguời nào đó, đừng đợi đến ngày mai để nói với người ấy biết điều đó. Bởi lẽ ngày hôm sau đó có thể sẽ không bao giờ đến nữa."
Đừng...
Đừng quên hi vọng, sự hi vọng cho bạn sức mạnh để tồn tại ngay khi bạn đang bị bỏ rơi.
Đừng đánh mất niềm tin vào bản thân mình. Chỉ cần tin là mình có thể làm được và bạn lại có lý do để cố gắng thực hiện điều đó.
Đừng lấy của cải vật chất để đo lường thành công hay thất bại. Chính tâm hồn của mỗi con người mới xác định mức độ "giàu có" trong cuộc sống của mình.
Đừng để những khó khăn đánh gục bạn, hãy kiên nhẫn rồi bạn sẽ vượt qua.
Đừng do dự khi đón nhận sự giúp đỡ, tất cả chúng ta đều cần được giúp đỡ, ở bất kì khỏang thời gian nào trong cuộc đời.
Đừng chạy trốn mà hãy tìm đến tình yêu, đó là niềm hạnh phúc nhất của bạn.
Đừng chờ đợi những gì mà bạn muốn mà hãy đi tìm kiếm chúng.
Đừng bao giờ cho là bạn đã thất bại khi những kế họach và giấc mơ của bạn đã sụp đổ, vì biết được thêm một điều mới mẻ thì đó là lúc bạn tiến bộ rồi.
Đừng quên mỉm cười trong cuộc sống.
Đừng quên tìm cho mình một người bạn thật sự, bởi bạn bè chính là điều cần thiết trong suốt cuộc đời.
Và cuối cùng đừng quên ơn những người đã cho bạn cuộc sống hôm nay với tất cả những gì bạn cần. Bởi vì con cháu đời sau của bạn sẽ bạn như tấm gương của chúng.
Khi cánh cửa hạnh phúc đóng lại, một cánh cửa khác mở ra, ta thường chú ý vào cánh cửa đang đóng mà không thấy được một cái khác đang mở ra."
"Đừng bao giờ nói lời tạm biệt nếu bạn vẫn muốn cố gắng, đừng bao giờ bỏ cuộc nếu bạn vẫn cảm thấy có thể tiếp tục - Đùng bao giờ nói bạn không còn yêu ai nữa nếu ánh mắt của ai đó vẫn còn có thể giữ chân bạn."
"Cuộc sống thường không chật hẹp trong những ngôi nhà, trên những con đường, góc phố mà chính trong những định kiến và suy nghĩ của con người."
"Hãy mơ những gì bạn muốn mơ, tới những nơi bạn muốn tới, trở thành những gì bạn muốn bởi bạn chỉ có một cuộc sống và một cơ hội để làm tất cả những gì bạn muốn."
Giá trị của thử thách
Một con tằm phải trải qua đau đớn để tự chui ra khỏi cái kén và trở thành con bướm bíêt bay. Một hạt giống nằm sâu trong lòng đất nảy mầm phải tự vươn thẳng lên xuyên qua tầng đất dày để thành cây cứng cáp.
Con tằm nào được người ta cắt vỏ kén chui ra mãi bò quẩn quanh cái kém mà không bao giờ thành lòai bướm biết bay. Hạt giống nằm trên mặt đất dễ dàng nảy mầm nhưng sẽ bị bật gốc khi gặp cơn giông tố.
Con người không thể chọn cho mình nơi sinh ra, nhưng có thể chọn cho mình một cách sống; rèn luyện cho mình khả năng chịu đựng và bản lĩnh ý chí qua thử thách, khó khăn, bất hạnh và cả thất bại. Thất bại, bất hạnh có thể là điều tuyệt vọng đối với ngừơi này nhưng có thể là may mắn với người khác - tùy vào cách chúng ta đón nhận bằng cách dũng cảm vượt qu hay tự thương thân trách phận mà gục ngã.
Đến một ngày...
Đến một ngày chúng ta bỗng nhận ra nhiều điều của cuộc sống, như một căn duyên chợt đến để cảm nhận - theo lời người xưa từng nói là ngộ ra.
Chúng ta bỗng nhận ra sự xuyên suốt lẽ ra phải có trong cuộc sống mình - khi trời đất tĩnh lặng - khi lòng người lắng xuống tận đáy kí ức tâm hồn. Chúng thấy chợt thấy những ngày đã qua dù làm được nhiều việc nhưng chỉ là một quán tính của cảm nhận cùng lòng say mê chiến thắng và sự tự khẳng định mình.
Một lúc nào đó bỗng nhận ra sự vô tình của bản thân với những giá trị khác và những tấm chân tình của người bạn đã xa. Chúng ta thường nhận ra sự chưa hòan thiện của ngườib khác mà quên đi của chính mình - khi bản ngã kiêu hãnh và cái tôi chen chân đứng cùng một chỗ, khi chúng ta tự cho tầm nhìn của mình là rộng nhất.
Chúng ta chợt cảm nhận được qui luật sâu xa của cụôc sống là quá trình cho và nhận. Chúng ta cảm thấy sự tha thứ, bao dung, nhìn nhận lại cũng là một sự cho đi và những tổn thương tinh thần tưởng chừng không có nguồn nào bù đắp trở nên nhẹ nhàng, như cần phải có.
Chúng ta chợt cảm thấy sự thanh thản, nhẹ nhàng trứơc những nỗi đau, lỗi lầm, mất mát của ngày hôm qua, sự mới mẻ tinh khôi của ngày hôm nay và đó chính là những gì dành cho ngày mai.
Có lúc chúng ta nhận ra bầu trời lấp lánh ngàn vì sao hay đen kịt â u giông tố không ngăn được sự bừng sáng của một con tim - ánh sáng rực rỡ của mặt trời chiếu rọi không ấm áp bằng chiếc đèn lồng kí ức tình yêu, và hạnh phúc không phải chỉ là nụ cười mà còn là giọt nước mắt trên bờ vai tin cậy.
Đến một lúc chúng ta cảm thấy sự thừa thãi của ngôn từ, sự ấm lòng của tình thường thầm lặng, ý nghĩa của sự chia sẻ và điểm thiêng liêng trong sáng của ánh mắt ai đó chợt nhìn ra. Chúng ta cảm nhận được sợi dây kết nối mọi người, điểm tĩnh trong chuyển động, sự trường tồn của cuộc sống và chợt thấy khỏanh khắc của ngày hôm nay ý nghĩa hôm ngày hôm qua.
EM DÙNG ĐỂ YÊU THÔI NHÉ. ĐỪNG DÙNG EM ĐỂ ĐÁP ỨNG NHU CẦU TÌNH DỤC NỮA •
Lần đầu tiên, nó xuống nhà anh vào buổi tối. Bước vào nhà nó đã thấy a trong phòng. Hai người nói chuyện mông lung, cười đùa như 2 đứa
trẻ khiến nó quên đi cảm giác sờ sợ khi bắt đầu bước vào phòng. Anh bỗng gần nó, ôm chầm lấy người nó kéo nó nằm xuống cùng nụ hôn mãnh liệt. Như mất cảnh giác, a đụng nhẹ vào vùng ngực của nó
Nếu mai em chết, Anh chỉ được buồn thôi, buồn một ngày, khóc một ngày, nhớ em một ngày thôi anh nhé.
.Công việc những ngày cuối tháng lu bu, bận bịu, nhiều lúc muốn nghỉ việc quách cho xong, nhưng nghĩ đi nghĩ lại, nghỉ thì sẽ tìm việc mới, mà tìm việc mới rồi cũng sẽ lại lu bu. Cái gì cũng có quy luật có nó mà (và đó là quy luật ….tôi vừa nghĩ ra). Nói chung từ ngày đi làm đến giờ, tôi không lo lắng gì lắm về công việc cả, nhưng dạo này, tôi đang cố gắng phấn đấu để lên chức và tăng lương. Thêm nữa, tôi sẽ nghỉ một ngày thứ 7, để đi chơi với "người yêu nhỏ bé", nên tôi ráng làm hết, làm hết…..Em "người yêu bé nhỏ" kém tôi 5 tuổi, đời F1, thế hệ 9x. Em chẳng đẹp nhưng được cái dễ thương. "tuổi trẻ cuồng nhiệt", em lúc nào cũng nhí nha nhí nhảnh. Dễ thương, dễ chiều có điều … kén ăn. Hik, chân to bằng tay, tay to bằng tăm. Nhìn em, đáng yêu một cách dễ ghét.
Dạo gần đây, em nổi hứng rủ tôi đi đây đi đó. Từ chối hoài rồi, sợ em buồn dài dài, nên tôi cố gắng sắp xếp đi biển với em.
Hơn 1 tuần rồi mới gặp em. Hic, thấy em mà xót xa lòng quá. Sao em xanh xao, gầy gò thế? "Anh dạo này …hơi bơ em đấy nha". Em trách tôi, khi tôi đến đón. "Nhớ anh đến mức này đấy à? Hay là nhớ anh nào khác?". "Anh nào khác á? Anh khác mỗi ngày gặp 1 lần sao phải nhớ". J Em thật đáng yêu.
9h sáng, chúng tôi ở biển. Chả hiểu nổi em có gì hay ho mà đi biển giờ này. Bình minh đã qua, hoàng hôn chưa đến. Nhưng nghĩ trong bụng thế thôi, chứ tôi nào dám phàn nàn. Nói này nói kia, em mà dỗi là hơi mệt đấy.
Trưa! Nắng! Bờ cát vàng chạy dài miên man dọc bờ biển nóng đến bỏng chân. Em kéo tôi ra khỏi khách sạn, kéo tôi đi bộ trên bờ cát ấy cùng em. Em đội cái mũ cói bự, chân đeo dép cói nữa. Ai da, con gái thành phố nhỉ. Nắng thế này mà áo 2 dây với quần soọc. L. Tôi khoác thêm cho em 1 cái khăn tắm. Em nhăn mặt "trông em có tiểu thư quá không?". "Anh bắt đeo thêm khẩu trang nữa bây giờ, gầy mà đen là xấu lắm đấy". "Dạ, Em biết rồi ạ!". Hơ hơ, hôm nay ngoan ghê.
Hơi biển mằn mặn, gió nhè nhẹ, tiếng sóng dào dạt, mọi lo toan, muộn phiền, những ngột ngạt, của công việc của cuộc sống thành thị bị sóng cuốn trôi xa mãi xa mãi. Tôi lặng nhìn em.
Tôi quen em cũng được hơn 1 năm rồi. Trong mắt bạn bè tôi, em là người xấu xa nhất mà họ từng gặp. J. Tôi chả thấy thế. Tôi quen em tình cờ qua blog, em hay hỏi tôi những thủ thuật blog, những vấn đề kĩ thuật… Khi làm được cái gì, em cảm ơn tôi ríu rít. Hứa này hứa nọ là sẽ trả tôi 1 ly trà sữa. Trà sữa? Đúng là con gái. Nhưng tôi cũng không năn nỉ qua Café. Năn nỉ làm gì? Em hứa cuội mà. Nhưng rồi đến khi, em nợ tôi đến cả chục li , thì tôi cũng …bắt em trả nợ.
Khi đó, tôi đang yêu 1 người con gái. Yêu khá lâu rồi đấy, cũng dự định hứa hẹn hôn nhân này nọ, nhưng không thành. Vì em xuất hiện. Những ngày tháng sau đó, tình cảm của tôi chuyển sang hết cho em. Cũng thấy mình là một thằng….đểu. Nhưng tự tôi đâu có muốn thế. Chỉ vì trái tim loạn nhịp. Có ai có thể tự bóp nát trái tim để không yêu, để không hận, không thù… Tôi nợ người con gái kia. Nhưng thực sự tôi đã yêu em mất rồi.
Đêm, em lại rủ tôi ra biển. J. Em có thấy mỏi chân không nhỉ? Nói thật chứ, để chiều được em tôi cũng mệt lắm. Nhưng thật hạnh phúc.Yêu em, Đi bên em, cười với em! Tôi cứ như người may mắn nhất trên đời.
Biển về đêm, đẹp hơn nhiều. Đêm! Người ta cảm nhận biển bằng trái tim chứ không bằng đôi mắt. Chân trần bước đi trên cát ẩm, một luồng lạnh chạy khắp người. Sóng vẫn xô bờ, gió vẫn thổi, ồn ào náo nhiệt nhưng bình yên thấy lạ.
- Anh!
- Hả?
- Anh cõng em nhá! Nhá…nhá..nhá!
Tôi chưa kịp trả lời, em đã nhảy lên lưng tôi. "Con gái gì mà chẳng dịu dàng tí nào vậy!". Hì, em cười.
Tình yêu của chúng tôi cự kì…romantic. Thật ra, em là người lãng mạn, còn tôi bị …dụ. Thường thường, những khung cảnh lãng mạn đều do em …vẽ ra. Còn tôi, chỉ góp phần sơn màu. Cứ thế, sao tôi lại không yêu em cho được.
Em ngồi trên lưng tôi quậy. Dang tay, dang chân vẫy vẫy. Haha, giả sử bây giờ tôi bỏ tay ra thỳ sao nhỉ. Suỵt, nghĩ trộm thôi.
- Anh này!
- Uhm…sao em?
- Bờ cát và con sóng yêu nhau nhỉ?
- Hả?
- Này nhé, có phải là sóng vẫn từ xa …chạy vào ôm lấy cát. Còn cát thì ngày một lấn ra xa chẳng phải là để gần sóng hơn nữa à.
- Uhm, đúng rồi!
- Nếu….được chọn, anh thích mình là bờ cát hay con sóng?
- Ơ, khó quá…. Thế em thích là gì? Anh sẽ là cái con lại.
- Em thích á?Khó nhỉ? Ừ thì, Em thích chúng ta là sóng và cát. Em thích sóng và cát mãi ở bên nhau.
- Chúng ta sẽ mãi ở bên nhau mà.
Em im lặng. Gió vẫn thế, cát vẫn thế vẫn miệt mài với quy luật tự nhiên của mình. Chỉ có em tự nhiên khác lạ. Chỉ có tôi, tự nhiên thấy bồn chồn ruột gan khi thấy em thở dài. Lạ quá! "Người yêu bé nhỏ" của tôi xưa nay đâu bao giờ như thế. Tôi im lặng theo em. Em dựa đầu lên vai tôi. Tôi lặng lẽ đếm bước chân. 1…2…3… …99…100.
- Anh này!
- Uhm…Anh đang nghe.
- Em hỏi…nhưng anh phải trả lời thật nhé.
- Em hỏi đi!
- Anh phải hứa sẽ trả lời thật lòng cơ.
- Anh hứa!
- Nếu….nếu mai em chết, anh có buồn không?
- Em sao thế hả? Hỏi linh tinh anh không trả lời đâu.
- Anh hứa rồi mà. Anh trả lời đi. Anh có buồn không?
- Không!
- À! Anh hết yêu em rồi à? Kệ, em vẫn yêu anh.
- Nếu mai em chết, anh sẽ không buồn, vì anh sẽ chết theo em.
Tôi trả lời, thật lòng đấy. Em hỏi tôi một điều mà tôi chẳng bao giờ nghĩ đến. Em lạ thật. Biết rằng, câu trả lời ấy là điều đầu tiên và duy nhất tôi nghĩ ra để đáp lại em. Em im lặng, tôi chuẩn bị đếm bước chân thì em phá lên cười.
- Hahaha, anh ngốc quá.
- …
- Nếu mai em chết, anh chỉ được buồn thôi, buồn 1 ngày, khóc 1 ngày, nhớ em 1 ngày, sau đó, phải sống thật tốt, thật vui, sống cả phần của em nữa mà. Không được chết theo em ngốc ạ. Nhớ chưa?
- Em hết truyện để nói rồi hả? Anh thả em xuống đấy. Trăng lên kìa. Em không muốn ngắm à?
- Chả thích, ngắm anh thích hơn.
Em dụi đầu vào lưng tôi. Không hiểu sao, tôi thấy lưng tôi ướt. Không hiểu sao mắt tôi cay xè, không hiểu sao lòng tôi hụt hẫng, không hiểu sao….trái tim tôi thắt lại, đau đớn từng cơn.
Sáng hôm sau, em gọi tôi dạy sớm. Lại chạy trên cát và ngắm bình minh trên biển. Tôi chụp cho em nhiều hình. Em thích "trưng" lên blog để khoe. Dạo này, tôi bỏ cái blog luôn rồi. Bận quá. Em tung ta tung tăng như con chích chòe. Vẫn nhí nha nhí nhảnh, dễ thương mà thương không dễ. Chỉ có điều, một em rất khác đêm hôm qua đã làm tôi nhớ mãi. Cứ nghĩ đến, tim tôi lại nhói. Em với tôi còn nhiều bí ẩn quá
Về thành phố, tôi lại vùi đầu vào công việc, em bắt đầu năm học mới. Tôi vẫn đưa đón em những lúc có thể. Tôi rất thích nhìn em lúc em ra khỏi cổng trường. Một cô sinh viên trường Du lịch, thướt tha áo dài. Yêu tả không nổi.
Bài thuyết trình để lên chức của tôi được đánh giá cao, trong khi đang chờ kết quả, một số lạ gọi cho tôi. Tâm trạng tôi rất khó diễn tả, nhưng tôi chỉ nghĩ rằng đó là do hồi hộp cho buổi thuyết trình. …Tiếng người nói nhòe đi trong tai tôi. Em nhập viện!
Sét đánh ngang tai tôi, bầu trời như sụp xuống trên đầu tôi. "Nếu mai em chết, anh chỉ được buồn thôi, buồn 1 ngày, khóc 1 ngày, nhớ em 1 ngày, sau đó, phải sống thật tốt, thật vui, sống cả phần của em nữa mà. Không được chết theo em ngốc ạ. Nhớ chưa?" Từng câu chữ, từng lời em nói nhảy múa xung quanh tôi. Tôi sợ, tôi run lên vì sợ. Em trong phòng cấp cứu, người ta nói với tôi rằng chính em cũng không hề biết mình bị …ung thư giai đoạn cuối. Người ta giấu em, người ta muốn em vô tư sống. Em chỉ cảm nhận được cái gì đó khi thấy sức khỏe mình càng yếu đi. Người ta cũng nói với tôi, người đàn ông đang khuỵu xuống kia, chính là ba em. Mẹ em mất từ lâu cũng vì căn bệnh quái ác ấy. Mắt tôi nhòe đi, cổ tôi nghẹn đắng, những tiếng nấc xót xa bật lên thành tiếng, tim tôi thắt lại….nín thở…
Những ngày sau đó, em ra vào viện liên tục. Tôi nắm lấy bàn tay gầy gò của em lòng quặn thắt. Em thì vẫn thế, vẫn cười vẫn nói, vẫn không biết rằng có một ngày bờ cát sẽ rời con sóng.
Em yếu hơn, tôi nghỉ 1 tuần để túc trực em trong bệnh viện. Từng giây từng phút bên em, hơn ai hết tôi hiểu, em đang xa tôi. Tôi vẫn phải cố mỉm cười, vẫn hết sức vui vẻ khi cạnh em. Vẫn là nơi để em dựa đầu vào thiu thiu ngủ.
- Anh này!
- Dạ … có anh!!!
- Hi, anh ngoan thế!
- …
- Anh dẫn em trốn viện đi!
- Trốn viện!?
- Dạ….
- Anh là công dân chân chính không làm việc phạm pháp đâu.
- Ai bảo anh làm việc phạm pháp đâu. Ra ngoài một tí thôi.
Tôi lấy áo gió cho em. "Nhưng anh phải cõng em, em mới trốn". Hơ, đúng là chỉ có em. Nhiều điều kiện ghê. "Dạ, anh cõng".
Chúng tôi băng qua đường, sang công viên đối diện. Em trên lưng tôi, hiền lành khác lạ. Có lẽ, em đã không còn đủ sức để quậy như em ngày nào…
- Anh!!!
- Sao em?!
- Sao anh cũng như người ta vậy?
- Người ta nào?
- Người ta giấu em còn được, chứ anh cũng giấu em à?
- Anh đâu giấu em cái gì đâu, có chuyện gì cũng kể hết rồi mà.
- Anh giấu em chuyện ….người yêu anh sắp chết.
Tôi khững lại, xót xa, đau đớn. Tôi không biết phải nói như thế nào. Tôi chết điếng. Em lại im lặng. Từ bao giờ tôi sợ những lúc em im lặng. Thà em cứ nói này nói nọ, thà em cứ bắt tôi làm đủ thứ, thà em cứ ra đủ loại điều kiện, tôi sẽ làm hết cho em…Chứ em không nói gì, tôi sợ lắm. Em nấc lên một tiếng. Em khóc! Tôi đặt em xuống ghế, nhưng em không chịu. "Em thích anh cõng cơ". Tôi đi tiếp. Tiếng em thở …nặng nhọc phía sau lưng!
- Em thích anh thả tro em xuống biển. Em sẽ là con sóng. Dù xa muôn trùng sóng cũng tìm về với cát. Em sẽ mãi ôm lấy cát.
Em siết chặt vòng tay ôm tôi. Thật chặt thật chặt, rồi lỏng dần ra. Tôi quay lưng, bước nhanh về bệnh viện. Em thì thầm "1 ngày buồn, 1 ngày khóc và 1 ngày nhớ thôi anh nhé. Em yêu anh!"
Đôi tay em buông hẳn ra, tôi khuỵu xuống hét lên đau đớn. Tại sao lại như thế hả ông trời. Tại sao lại là em…tại sao…tại sao
1 ngày buồn, 1 ngày khóc, 1 ngày nhớ thôi sao em??? Anh sẽ nhớ em cả đời này, cả vạn đời sau. Em là con sóng thì anh sẽ là bờ cát. Bờ cát sẽ mãi chờ con sóng, đợi con sóng, dù là trong giấc mơ.
Anh yêu em............
.........Không có nghĩa là kết thúc...
Chia tay chỉ là bắt đầu cho một sự bắt đầu mới…
Có người bảo chia tay là khoảnh khắc nặng nề nhất của cuộc đời, nhất là chia tay người mình yêu thương. Nhưng nếu chia tay là sự giải thoát cho cả hai thì tại sao không chia tay, để bắt đầu cuộc sống mới. Chia tay không phải là ngừng yêu thương. Cũng như thất bại chỉ là sự trì hoãn thành công, là thành công đến muộn mà thôi. Có hai người rất yêu thương nhau, nhưng rồi cuộc sống chẳng trọn vẹn như người ta vẫn muốn, mối bất hòa vì cuộc sống kéo họ ra xa nhau, và họ chia tay. Nhưng họ vẫn là những người yêu nhau nhất trên cuộc đời này. Chỉ cần biết còn yêu nhau là đủ.
Có thể không còn đi chung một con đường…
Có thể không còn bên nhau sẻ chia bất cứ lúc nào…
Có thể không còn tựa vai nhau khi buồn…
Có thể không còn siết chặt tay nhau trên đường đời…
Nhưng điều ấy không có nghĩa là, không:
Lo lắng cho nhau
Quan tâm nhau
Giúp đỡ nhau
Và yêu nhau
Đừng nghĩ sự chia tay là điều gì buồn bã, chỉ là chút hương vị của cuộc đời, là một chút sắc màu cho cuộc sống này…
Thà chia tay mà trong tim có nhau
Còn hơn ở bên nhau mà lạc lõng, xa lạ
Thà chia tay mà vui vẻ cùng nhau
Còn hơn ở bên nhau mà dằn vặt lẫn nhau
Thà chia tay mà gặp nhau bình thản
Còn hơn ở bên nhau mà cứ tránh mặt nhau
Thà chia tay mà cố gắng sống tốt vì nhau
Còn hơn ở bên nhau mà ngày càng tệ đi
Chia tay không phải là bi quan
Nhưng không khuyến khích ai đang hạnh phúc mà chia tay
Vì chia tay ắt sẽ phải đau đớn...
…Người ta chẳng cần một lí do gì để yêu nhau, nhưng lại có trăm ngàn lí do để chia tay
Tôi đã từng yêu… và tôi đã yêu thật lòng…
Tôi yêu ai cũng vậy thôi, luôn yêu hết mình, yêu chân thành, không giả dối! Chỉ là có những người đến trước, có những người đến sau, có những người phải ra đi, và vì thế, có những sự chia ly…
Yêu, không phải chỉ là để nghe nói “Anh yêu em”, "thật Em yêu anh !”, không phải chỉ để gặp nhau cùng nhau đi ăn, đi chơi, đi Mega xem phim, không phải chỉ để cùng nhau rong ruổi khắp phố phường và hưởng thụ cuộc sống… Yêu, con người ta cảm thấy hạnh phúc khi được quan tâm đến nhau, khi những lúc mỏi mệt có một bờ vai để tựa vào, có một giọng nói để chia sẻ, có một trái tim để tin yêu… Một niềm hạnh phúc đơn giản khi được nghe người yêu mình nói “Anh thích nói chuyện với em", “Anh thích cầm tay em...'', ''thích những điều e thích...", nó khác hoàn toàn với cảm giác khi nghe họ nói “Anh yêu em".
Nhưng thế rồi cũng chia tay!! Khi mà giờ tôi vẫn cảm thấy chưa có một kết thúc có hậu cho bất kì tình yêu nào. Mọi thứ sụp đổ, hụt hẫng, ngỡ ngàng trước mắt. Tôi không muốn tin, dù không nỗi đau nào giống nỗi đau nào, và khi con người ta trải qua quá nhiều nỗi đau thì mọi nỗi đau đến sau cũng chỉ là bình thường thôi. Thế nhưng lòng tin thì mất đi hẳn, mất lòng tin với con người, mất lòng tin vào cuộc sống. Yêu, là chết trong lòng đi một ít!
Khi mới yêu, tôi tin rằng khi hai người yêu nhau, thì chỉ chia tay khi giữa họ có người thứ 3, còn lại chuyện gì cũng có thể giải quyết được... Tôi nhầm. Đã nói, có rất, rất nhiều lý do để người ta chia tay, và có những lí do khiến con người ta vô cùng khó để quyết định đi tiếp hay dừng lại, nó làm người ta đau đớn hơn cả nỗi đau khi buộc phải nhìn thấy người ấy ra đi cùng tình yêu mới…
...Cuộc sống thay đổi, con người cũng thay đổi... Những người tôi đã yêu thì tôi sẽ mãi yêu, nhưng là yêu con người của ngày hôm ấy, con người mà tại thời điểm tôi gặp họ và yêu họ…chứ không phải là con người ấy bây giờ - đã thay đổi… Tôi tôn trọng họ, và không phủ nhận quá khứ, một thời! ...Cũng có những người trước đây tôi không hề yêu mến, thậm chí là ghét họ, nhưng biết đâu đấy trong tương lai tôi sẽ quý mến họ, thậm chí sẽ yêu họ thì sao? Chỉ là con người, ở những thời điểm khác nhau, thì khác nhau!!
…Chia tay… không quan trọng là ai nói lời chia tay trước… không quan trọng ai bỏ và ai là người bị bỏ... chỉ là cuối cùng thì cả hai vẫn phải xa nhau… chỉ là cuối cùng thì vẫn có nỗi buồn và nước mắt! Nghĩ một cách lạc quan, người ta tự an ủi nhau rằng: “Mỗi một kết thúc chỉ là bắt đầu cho một sự khởi đầu mới tốt đẹp hơn"… Ngụy biện!... Để khởi đầu lại sau mỗi một kết thúc, thì cũng đã phải trải qua rất nhiều nỗi đau rồi… con người ta cần thời gian để nguôi ngoai… cần thời gian để nhìn lại… cần thời gian để định hướng… và cần thời gian để bắt đầu lại từ đầu… Nỗi đau vẫn là nỗi đau, kỉ niệm vẫn là kỉ niệm, chỉ là ta tạm thời cất nó đi, tạm thời không chạm vào nó để không bị đau thêm nữa mà thôi…
Mất TÌNH YÊU ĐÔI KHI Là TỪ BỎ.. Có một chàng Nhím đã chót yêu thương một nàng Cá
Người ta hay nói rằng:
" Có mất đi mới nhận thức được và biết quý trọng giá trị của cái bị mất với bản thân ta.
Có cô đơn, buốt lạnh mới cảm nhận được hơi ấm từ vòng tay, trái tim yêuthương đằng sau những lớp áo khoác của một người, dù chỉ một người bên cạnh thôi, cũng đủ làm vầng thái dương tỏa nắng rực rỡ trong đêm đông
vô tận.
Có khóc, mới ý thức được hạnh phúc của nụ cười.
Có đau, mới hiểu hai chữ " bình yên ". "
Và hàng ngàn, hàng vạn những câu nói khác, về " mất " và " được " trong cuộc đời dài đằng đẵng của một con người.
Mất là được. Được là mất.
Một vấn đề, luôn luôn có hai mặt tốt và xấu, tốt với người này, xấu với người khác. Người này vui thì người kia buồn. Đó đã là quy luật hiện hữu rồi.
Một con dao hai lưỡi, quả không ngoa khi nói " Chẳng có hạnh phúc nào là trọn vẹn cả, vì hạnh phúc của người này được xây dựng trên đau khổ của người khác. "
Thì cuộc sống mà, đâu ai chọn được một gam màu nhất định để nói về tình cảm của mình trong suốt ngần ấy năm đâu. Phải bỏ một số thứ để có một số thứ.
Thay đổi, là điều tất yếu cho sự sinh tồn của vạn vật.
Thay đổi, đôi khi là bắt đầu cho một cánh cửa và con đường mới, đồng thời
cũng là kết thúc cho một đoạn đường cũ đã xa xăm, mịt mùng giữa quá khứ.
Và thay đổi, làm người ta tê dại trong nước mắt và máu, vô hình, rơi trong tim nào ai thấy để cùng chia sẻ đâu, nào ai hiểu để cho tôi một lời an ủi đâu. Lâu rồi, quen rồi, những cảm nhận chai lì, và lặn sâu vào lòng, hình như không đau nữa, không buồn nữa, không khóc nữa. Phải không? Ừ, có lẽ thế... Thì nhìn riết vào gương cũng nhận biết được rằng khuôn mặt đang trầm tư già dặn kia là của tôi, tình cách " lạnh lùng " kia là của tôi, chiếc mặt nạ bình thường kia là của tôi.
Mọi thứ, cũng dần đi vào quỹ đạo mà nó phải đi.
Mọi thứ, cũng dần phai nhòa theo ngày tháng.
Có nhiều thói quen sẽ theo ta mãi mãi, cũng có nhiều thói quen, rồi sẽ mất đi.
Chàng khao khát được một lần ôm nàng Cá vào lòng để được nghe hơi ấm từ trái tim nàng tỏa ra
Nhưng chàng biết chàng chẳng bao giờ có thể được lại gần nàng
Chàng sợ những chiếc gai trên người chàng sẽ làm nàng đau
Trăn trở chàng nghĩ ra một cách
Chàng bứt dần những chiếc gai trên người mình
Những vết thương đẫm máu...những vết thương đau thấu tận tim gan chàng và tận tim gan người yêu chàng
Nhưng nàng Cá không có cách nào ngăn nổi ý định ngông cuồng của người yêu
Nàng nài nĩ,nàng van xin nhưng chàng Nhím vẫn không từ bỏ
Và đến một ngày nàng Cá quay lưng bỏ đi
"Thượng Đế ơi!!!tại sao cô ấy lại bỏ con đi
Con đã bao giờ nhìn thấy Nhím và Cá yêu nhau chưa???
Nhưng con yêu cô ấy thật lòng,con nguyện chịu đựng đau khổ để được ở bên cô ấy
Những đớn đau của con,con có biết cô ấy còn đau hơn con gấp trăm ngàn lần không?
Cá có nước mắt không hả Thượng Đế???
Có chứ!Nước mắt của Cá lẫn ở trong nước
Vậy là con đã tự làm tổn thương mình,tự làm tổn thương người mình yêu
Phải!!Cô ấy phải ra đi để giải thoát cho con và cho chính cô ấy...TÌNH YÊU ĐÔI KHI CHỈ LÀ HỌC CÁCH TỪ BỎ THÔI CON Ạ!!!"
Có những nỗi đau tưởng không bao giờ có thể nguôi ngoai...
Có những vết thương lòng chỉ tạm lắng xuống mà không thể nào thôi xót xa...
Có những giây phút chìm đắm trong bế tắc tuyệt vọng mà nào biết ánh sáng đang le lói phía cuối con đường...
Mong Manh Một Nguyện Ước...
Đêm. Hun hút và tĩnh mịch! Tắt neon. Căn phòng trở nên tối om. Vùi mình trong chăn, em nghe lòng băng giá. Trái tim nhỏ đã lạnh cóng bởi hơi lạnh thời gian. Chỉ riêng những giọt nước mắt vừa kịp rơi đẫm gối là còn nóng hổi. Tâm hồn em nặng nề, đôi mắt em thấy rõ tất cả. Mọi thứ hãy còn đó trong tâm trí em như chỉ mới vừa hôm qua. Em đã quên đi những thứ chẳng thể quên nhưng lại nhớ những gì không còn muốn nhớ. Giờ đây em thả mình trong buồn tủi và lạnh lẽo. Em không muốn tin rằng anh đã ra đi …
Anh đi, em không thể nào thoát khỏi đau đớn. Đêm buông xuống, khi cả thế giới chìm vào giấc mộng… thì anh ơi em vẫn thức và nghĩ đến anh, cầu nguyện với một ngôi sao, rằng ở nơi nào đó anh cũng nghĩ đến em. Rằng trái tim anh, với từng nhịp đập vẫn mong đợi và rất cần em… Nhưng hãy nói cho em biết, đêm thế ấy, giờ em có thể làm gì, làm gì? … Em chỉ biết nhắm mắt và cắn chặt môi để khỏi bật ra thành tiếng khóc, để nghe cõi lòng mình tê tái – nát tan. Em đã dối lòng mình rằng em vui vẻ để ra đi. Thế rồi tất cả sụp đổ, em đã và đang chết dần trong lòng mà chẳng ai hay. Tại sao em im lặng? Tại sao em để nửa kia của mình vuột khỏi tầm tay? Giờ đây dẫu em có nói gì đi chăng nữa thì anh cũng chẳng còn đây. Chẳng biết rằng có những đêm em chợt thức giấc, khóc, và gọi tên anh. Phải, chẳng ai chỉ mình em!
Em yêu anh, rơi vào lòng anh như chiếc lá, như vì sao xa. Em chỉ thực sự là mình khi được ở bên anh… Nhưng giờ đây có ai đó nói cho em biết là em sẽ phải quên đi tất cả?... Tận lòng mình, em đã cố gắng tìm cho mình những lý do để rũ bỏ. Rằng anh đã tìm được cô gái khác tốt hơn em, và cô ta chính là người làm nên những giấc mơ của anh mỗi đêm.
Thế nhưng dường như tất cả vẫn chưa đủ sức đánh bại một lý do đơn giản: bởi vì em đã yêu anh quá nhiều. Làm sao em có thể tiếp tục khi tất cả những gì giúp em tồn tại đã bỏ em mà đi?
Em sợ quá khi thấy nỗi đau lớn dần trong em, rồi trở nên chai sạn theo dòng thời gian. Để mỗi khi thấy những đôi nhân tình đi bên nhau hạnh phúc, em bất giác nhếch mép cười … chẳng biết để chế giễu hay vì ngưỡng mộ? Em sợ hãi nhận ra dường như đã mất hết cảm giác. Có phải vậy không khi em quá đỗi vô tâm trước những chàng trai dẫu họ đã gắng hết sức theo đuổi em? Em thực sự sợ anh ạ … sao mình khó tính đến thế? Nhưng anh ơi! Em không tìm được cho mình lý do nào để có thể chấp nhận họ. Anh có biết vì sao không? Là vì tình yêu của mình chỉ có và để ôm ấp giữ gìn. Em đã làm, và sẽ mãi …
Ta xa nhau, chẳng phải lần đầu hay lần cuối. Em chỉ xin anh luôn nhớ rằng anh là người duy nhất, xin anh hãy cho em chờ đợi và hướng đến ngày mai chúng ta sẽ tìm lại tình yêu với nhau. Em không cố quên anh mà chỉ cố làm quen với nỗi nhớ … anh biết không?
Anh Sẽ khóc chứ?....nếu e chết
"Anh ơi, anh mua 100 bông hoa hồng cho em nhé!"
"Để làm gì chứ? Em không thích hoa hồng kia mà."
"Nhưng em muốn cắm hoa hồng quá."
"Thôi nào, anh sẽ mua hoa tặng em. Nhưng chỉ một bông thôi"
"Tại sao lại thế? Em sẽ share nửa tiền hoa với anh, ok?"
"Tiền nong không phải vấn đề với anh, em biết mà. Nhưng anh chỉ muốn tặng em một bông thôi."
"Không được mà. 100 bông là 100 bông chứ. Anh tặng em đi. Tặng em 100 bông hoa đâu có nghĩa anh sẽ là người yêu em."
Em ngang ngạnh lắm. Muốn gì là làm bằng được. Không thèm đếm xỉa đến việc người khác nghĩ gì hay sẽ gây ra rắc rối gì. Em muốn có 100 bông hoa, anh đành phải mua 100 bông hoa cho em. Em thì lúc nào cũng cười cười "Ôi sao mà anh chiều em thế?". Không chiều em sao được, khi mà ông trời sinh ra em đã quá bướng bỉnh và ngốc nghếch đến mức thông minh rồi.
Ấn tượng nhất của anh về em là nói nhiều. Em nói suốt, nói khắp nơi, nói đủ thứ chuyện, nói không mệt. À đấy, em nói thì em không thấy mệt nhưng người khác nghe thì thấy mệt đến mức chả muốn chết. Nhưng nếu em im lặng, dù chỉ ba phút thôi, cũng đủ làm người khác thấy sợ. Anh sợ.
Anh sợ những hôm em gọi điện thoại cho anh, chỉ nói "Anh à" rồi im lặng, đôi khi mới có tiếng rấm rứt trong ống nghe, đủ để thông báo với anh rằng "Em đang khóc".
Anh sợ cả tiếng im lặng của em hôm anh rời Hà Nội. Em gọi điện thoại, gần như hét lên "Anh đi rồi đấy à? Anh bỏ em rồi đấy à? Anh đi mà không nói với em một câu thế này đấy à?". Rồi em im lặng. Thậm chí cả một tiếng nấc cũng không có. Anh mệt nhoài "Nghe này, anh đi rồi anh sẽ về. Em phải bình tĩnh, chỉ cần em bình tĩnh và ngoan ngoãn là được, nghe không? Anh sẽ về". Em cúp máy. Tiếng "cạch" cộc lốc. Anh thở dài.
Để anh nhớ lại xem nào. Em có xinh không nhỉ? Em không xinh. Em chỉ cao thôi. Chiều cao và cái cách đi cách đứng cách hành động của em đủ khiến nhiều người phải quay lại nhìn em. Thế là em cũng thu hút ra phết đấy chứ.
Để anh nhớ lại xem nào. Em có dễ thương hay đáng yêu không? Chà, em sẽ hét ầm ĩ nếu anh dùng hai tính từ này với em mất. Con gái thì ai mà chả thích được khen dễ thương với đáng yêu chứ. Nhưng em thích được khen là cá tính và hâm nhiều hơn. Em cũng tự nhận đúng bản chất của mình đấy chứ. Anh biết, em sống mạnh mẽ lắm, em truyền sức mạnh của em cho bao nhiêu người, biết bao nhiêu người mắc chứng trầm cảm được em đưa tay kéo lại với cuộc sống yêu thương, biết bao nhiêu người rơi ngã được em đưa tay đỡ dậy. Em truyền sức mạnh của em cho bao nhiêu người, cho cả anh nữa. Nên anh mới thích gọi em là hâm. Cái sức mạnh em truyền đi, không biết với người khác thì như thế nào, chứ với anh, chỉ toàn là những hành động ngốc xít. Ngốc xít đến mức khiến anh bật cười đứng lên quên mất là mình vừa thất bại.
-Anh này, anh sẽ khóc chứ, nếu em chết ?
-Ừ, anh sẽ khóc.
Lúc em hỏi anh câu đấy, anh gần như không nghĩ gì. Chỉ là một thoáng suy nghĩ lướt qua đầu anh. Một thoáng đủ dài để anh cảm thấy rằng nếu không có em, anh sẽ đau như thế nào. Đau và khóc. Anh sẽ khóc nếu em chết.
"Tại sao anh lại khóc, nếu em chết"
"Vì anh mất em "
"Anh đừng khóc chứ, dù thế nào, em không tốt đến mức đáng để anh khóc đâu. Em chết, nghĩa là em bỏ anh. Em bỏ anh, nghĩa là em không tốt"
Em không tốt. Vì em bỏ anh. Em bỏ anh. Vì em chết.
Ba dòng chữ cuối cùng em viết cho anh.
Anh đừng khóc. Em có nhìn thấy không, anh đang đứng cạnh em, đang nhìn xuống gương mặt lạnh băng vẫn ánh lên nụ cười của em. Và anh không khóc. Không một giọt nước mắt. Kể từ lúc anh biết tin em không còn trên cõi đời này nữa.
Đám tang em. Đông người lắm. Rất nhiều, rất nhiều. Những người họ hàng, những người bạn cùng lớp, thầy cô giáo, hàng xóm, bạn thân của em từ hồi còn nhỏ.... Đông lắm. Nhiều người khóc. Mẹ em, bà em, cô em, các chị gái em khóc ngất trên chiếc hộp đựng em.
Anh đứng cạnh em. Anh chỉ muốn đập vào cái hộp này, đánh thức em dậy. Màu trắng của những bộ vest, những tấm áo, những tấm vải, màu đỏ của hoa và ruy băng, bản nhạc trầm. Tất cả. Vừa lòng em chưa? Cả anh nữa. Vừa lòng em chưa? Anh đang mặc bộ vest màu trắng cài hoa hồng đỏ. Vừa lòng em chưa? Rất nhiều người ở cạnh em giờ phút này. Rất nhiều người khóc. Vừa lòng em chưa ? Vừa lòng em chưa ?
Rất nhiều người không khóc. Bố em, ông nội em, hai người đàn ông của đời em đang đứng lặng cạnh anh. Ba ngày rồi. Từ ngày người ta vớt được thi thể em từ biển, từ khi họ nắm lấy bàn tay nhỏ bé gầy guộc và lạnh buốt của em lần cuối, từ khi em được đưa vào cái hộp màu trắng này, họ vẫn lẳng lặng như vậy. Em à, họ không khóc. Em luôn gọi họ là người đàn ông của đời em, là trụ cột của em và gia đình em. Mọi người nói họ thật là bình tĩnh, khi mà tất cả suy sụp, họ vẫn hòan thành trách nhiệm trụ cột của mình: lo cho em một cái đám đúng như những gì em đã viết trong lá thư cuối gửi họ. Họ không khóc. Trước khi chết, em có hỏi họ câu hỏi đấy không? Trước khi chết, em có hỏi họ "Nếu con chết, bố và ông có khóc không?"
Anh không thấy họ khóc. Những ngón tay họ bám rất chặt vào cái hộp đựng em.
Rất nhiều người không khóc. Anh biết, em đã chuẩn bị sẵn tinh thần cho họ.
Anh vẫn không khóc. Anh cũng là người đã được em chuẩn bị sẵn tinh thần rồi, đúng không? Thế nên anh mới không khóc.
Không khóc vì đã được chuẩn bị tinh thần? Hay vì không biết phải khóc thế nào cho em tỉnh dậy?
Em vẫn thường nói
"Khi người ta đau quá , người ta sẽ không khóc nổi nữa đâu"
"...Anh à, cuộc sống có nhiều lựa chọn, dù thế nào đi chăng nữa, anh cũng hãy chọn niềm vui và yêu thương, anh nhé. Hãy tin rằng chúng ta sẽ ổn. Hãy sống tốt, anh nhé. Phải sống đấy, dù sống khó khăn, vất vả, sống đau khổ hay mệt nhọc, nhất định phải sống, anh nhé. Để hái hoa bồ công anh cho em. Anh biết mà , một mình anh biết, em thích bồ công anh"
Lời của gió hay lời của em..
"Khi người ta đau quá , người ta sẽ không khóc nổi nữa đâu"
Này anh, em thích...
Này anh, em thích mưa lắm đấy. Em thích mỗi khi mưa được lang thang ngoài đường, em hứng chí giang tay ra đón mưa, để mưa táp vào mặt ướt đẫm, thấy man mát và dễ chịu. Nhưng em vẫn thích hơn nếu anh đi cũng em mỗi lần mưa như thế. Em sẽ ngồi sau nhí nhố nói cười về triết lý mưa trong khi anh thì nhăn nhó vì mưa to quá. Mình sẽ dừng xe ở đâu đó để trú mưa anh nhé, chờ ngớt mưa lại đi tiếp, nhìn hoàng hôn đang bừng lên cuối chân trời, sau cơn mưa trời lại sáng anh nhỉ. Em ước được cùng anh đi tiếp con đường mưa…
Này anh, em thích gió lắm đấy. Ngày gió em thích ngồi ở đâu đó thật rộng và hút gió, ngồi nghĩ miên man, để gió cuốn đi những lo toan trong đầu và em lại ước được bay lên. Nhưng em sẽ thích hơn nếu anh rảnh và đưa em đi dọc đường đê, chỗ đó gió mát lắm, em sẽ không thấy cô đơn vì anh đang ở rất gần. Và nếu anh bận, em chỉ cần một tin nhắn để biết “anh nhớ em, gió gợi nhắc đến em nhiều như là mưa vậy”…
Này anh, em thích kem lắm đấy. Kem mát lạnh nhé, tan dìu dịu trên đầu lưỡi rồi rất ngọt ở cổ họng, ăn kem dễ chịu lắm. Em có thể ăn kem cả bốn mùa, kể cả mùa đông rét mướt, em vẫn thích cái vị lành lạnh của kem, lạnh đến tê răng. Nhưng em vẫn thích hơn nếu anh cũng em ăn kem vào mùa đông, lạnh tê mà anh vẫn cố cười rồi đẩy que kem dở cho em, giả vờ bảo thấy em ăn cũng đủ no rồi…
Này anh, em thích mùa đông lắm đấy. Mùa đông lạnh ơi là lạnh. Trông em xấu xí trong cái áo bông to sụ, đội cái mũ len màu trắng và quấn khăn thật dày trông như một con gấu bông. Lạnh thế mà vẫn ra đường nhé, ước một chút gió, ước một chút mưa, kiếm một hàng kem ngồi nhâm nhi và nhớ anh, dù chỉ là nhớ những lời ngọt ngào nhẹ như gió thoảng “trông giống gấu thì anh càng yêu, người yêu anh càng to thì anh càng phải yêu nhiều hơn chứ”. Uh, cứ ngọt ngào thế đi và rồi anh chỉ cần lười biếng nằm ngủ ở nhà thôi. Em sẽ đến đánh thức anh bằng một bàn tay lạnh cóng, em sẽ phá giấc ngủ của anh để anh phải nhớ em nhiều hơn những lời ngọt ngào chứ.
Này anh, em thích anh lắm đấy. Em thích anh hơn cả mưa, hơn cả gió, hơn cả mùa đông và hơn cả kem nhé. Nhưng hãy để cho em giữ kín điều này cho riêng em, như một bí mật nho nhỏ vậy. Bởi em sợ một ngày anh sẽ biến mất, khi chẳng có gì là mãi mãi trong cuộc đời này thì hãy cho em một bí mật nho nhỏ để em tin anh đang đứng chờ em ở cuối con đường mưa em đang đi ...........:X
Lá thư tình của chàng trai
Đây là lá thư tình của một chàng trai. Bố của cô gái không tán thành mối quan hệ của 2 người và ra lệnh phong tỏa nghiêm ngặt. Buồn....tuyệt vọng.....Chàng trai quyết định gửi cho cô bạn gái lá thư chia tay này :
1.Tình yêu tuyệt vời anh dành cho em
2. Đã không còn nữa. Và anh thấy sự chán ngấy với em
3. Ngày một nhiều thêm. Khi chúng ta gặp nhau
4. Anh thậm chí chẳng quan tâm tới khuôn mặt em đâu.
5. Điều duy nhất anh muốn là
6. Ngắm nhìn những cô gái khác. Anh chưa bao giờ nghĩ sẽ
7. Kết hôn với em. Buổi trò chuyện cuối cùng của chúng ta
8. Thật tẻ nhạt và nó chẳng hề
9. Làm anh chờ đợi gặp em nhiều hơn nữa
10. Em chỉ biết nghĩ cho mình em thôi.
11. Nếu chúng ta kết hôn, anh cảm nhận được
12. Cuộc sống sẽ trở nên đầy bất ổn. Và anh sẽ không tìm thấy
13. Niềm đam mê khi ta chung sống. Anh có một trái tim
14. Nhưng chắc chắn không phải
15. Để dâng hiến cho em. Chỉ mình em trên thế gian này mới
16. Thât ích kỉ và ngốc nghếch, vậy nên em chẳng
17. Có khả năng ôm trọn trái tim anh
18. Anh thật sự muốn em hiểu rằng
19. Những điều anh nói là sự thật. Em sẽ giúp anh rất nhiều nếu em
20. Hiểu được tình yêu của chúng ta đã kết thúc. Đừng cố gắng
21. Trả lời anh. Lá thư này toàn những điều
22. Anh không hề mong muốn. Em đừng nghĩ viển vông
23. Về tình yêu thật sự với anh. Thôi chào em. Hãy tin lời anh nói.
24. Anh không thể quan tâm tới em nhiều hơn đâu. Và xin em đừng nghĩ rằng :
25. Anh vẫn sẽ mãi là người yêu em.
Thật là một bức thư quá tồi phải không? Tuy vậy, cuối thư chàng trai chỉ yêu cầu cô gái đọc những dòng thư lẻ. Bạn thử đọc lại một lần nữa xem, bảo đảm sẽ rất thú vị đấy! Và bạn cũng đoán được thái độ của người bạn gái kia chứ?
SHMILY
Ông bà tôi đã cưới nhau được hơn nửa thế kỷ và họ cứ luôn hay chơi một trò đặc biệt của họ hằng ngày. Mục tiêu của trò chơi là một người phải viết từ "shmily" ở một bất ngờ quanh nhà, còn người kia sẽ đi tìm.
Ông bà bôi từ đó lên gờ cửa sổ. Nó được viết lên hơi nước còn đọng lại trên gương sau vòi nước nóng. Thậm chí, có lần bà còn lật từng tờ của tập giấy nháp trên bàn để tìm thấy "shmily" trên tờ cuối cùng. Những mảnh giấy nhỏ với chữ "shmily" được viết nguệch ngoạc được tìm thấy khắp nơi, có khi được nhét vào trong giày hoặc dưới gối. Từ "shmily" bí ẩn này gần như trở thành một phần trong ngôi nhà của ông bà tôi, cũng giống như đồ đạc vậy.
Thái độ hoài nghi và sự thực dụng ngăn cản tôi tin vào tình yêu nồng nàn và lâu dài. Cho đến khi tôi khám phá được "trò chơi" của ông bà tôi.
"Trò chơi" đi tìm từ "shmily" cứ tiếp diễn, cho đến khi bà bị bệnh ung thư. Bà yếu dần và không rời khỏi giường được nữa. Và một ngày kia, tất cả chúng tôi đều phải đối diện với một thực tế đau lòng: Bà mất. "Shmily" được viết nguệch ngoạc bằng màu vàng trên một dải lụa hồng đặt cạnh giường bà vào hôm bà mất. Khi tất cả họ hàng và những người quen biết đã đi về, ông tôi lại gần giường bà nằm và bắt đầu hát cho bà nghe. Giọng ông khàn và nghẹn.
Tôi không bao giờ quên được khoảnh khắc ấy. Vì tôi biết tôi đã được chứng kiến một tình yêu không bao giờ chết.
Tôi hỏi ông tôi, sau bao nhiêu năm, rằng "shmily" có nghĩa là gì. Và lần đầu tiên sau bao nhiêu năm, tôi được biết "shmily" đơn giản là "See how much I love you".
1000 con hạc giấy
Sự hiểu lầm có thể làm cho con người ta mất đi vĩnh viễn 1 thứ gì đó mà ta rất yêu quý, để rồi, khi nhận ra thì đã quá muộn...
Có một chàng trai đã gấp 1.000 con hạc giấy tặng người anh yêu. Mặc dù lúc đó anh chỉ là một nhân viên quèn trong công ty, tương lai chẳng có vẻ gì sáng lạn nhưng họ vẫn luôn rất hạnh phúc bên nhau.
Rồi cho đến một hôm người yêu của anh nói rằng nàng sẽ đi Paris, sẽ không bao giờ còn có dịp gặp lại anh nữa. Nàng rất lấy làm tiếc về điều này và an ủi chàng rằng rồi nỗi đau của chàng cũng sẽ trở thành dĩ vãng. Hãy để cho nó ngủ yên trong ký ức của mỗi người.
Chàng trai đồng ý nhưng trái tim tan nát. Anh lao vào làm việc quên cả ngày đêm, cuối cùng anh đã thành lập được công ty của riêng mình. Nó không chỉ giúp anh vươn đến những điều mà trước đây vì thiếu nó mà ngưới yêu đã rời bỏ anh, nó còn giúp anh xua đuổi khỏi tâm trí mình một điều gì đó của những tháng ngày xưa cũ.
Một ngày mưa tầm tã, trong lúc lái xe, chàng trai tình cờ trông thấy một đôi vợ chồng già cùng che chung một chiếc ô đi trên hè phố. Chiếc ô không đủ sức che cho họ giữa trời mưa gió. Chàng trai nhận ngay ra đó là cha mẹ của cô gái ngày xưa. Tình cảm trước đây anh dành cho họ dường như sống lại. Anh chạy xe cạnh đôi vợ chồng già với mong muốn họ nhận ra anh. Anh muốn họ thấy rằng anh bây giờ không còn như xưa, rằng anh bây giờ đã có thể tự mình tạo dựng một công ty riêng, đã có thể ngồi trong một chiếc xe hơi sang trọng. Vâng, chính anh, chính người mà trước đây con gái họ chối từ đã làm được điều đó.
Đôi vợ chồng già cứ lầm lũi bước chậm rãi về phía nghĩa trang. Vội vàng, anh bước ra khỏi xe và đuổi theo họ. Và anh đã gặp lại người yêu xưa của mình, vẫn với nụ cười dịu dàng, đằm thắm nàng từng đem đến cho anh, đang dịu dàng nhìn anh từ bức chân dung trên bia mộ. Cạnh cô là món quà của anh, những con hạc giấy ngày nào. Đến lúc này anh mới biết một sự thật: nàng đã không hề đi Paris. Nàng đã mắc phải căn bệnh ung thư và không thể qua khỏi. Nàng đã luôn tin rằng một ngày nào đó anh sẽ làm được nhiều việc, anh sẽ còn tiến rất xa trên bước đường công danh. Và nàng không muốn là vật cản bước chân anh đến tương lai của mình. Nàng mong ước cha mẹ sẽ đặt những con hạc giấy lên mộ nàng, để một ngày nào đó khi số phận đưa anh đến gặp nàng một lần nữa, anh có thể đem chúng về bầu bạn.
Chàng trai bật khóc.
Chúng ta cũng vậy, như chàng trai kia, cũng chỉ nhận ra giá trị lớn lao về sự có mặt của một người mà cuộc đời đã ban tặng cho cuộc sống của chúng ta khi một sáng mai thức giấc, người ấy đã không còn ở bên ta nữa. Có thể họ đã chẳng yêu bạn như cách mà bạn mong đợi ở họ nhưng điều này không có nghĩa rằng họ không dâng hiến tình yêu của họ cho bạn bằng tất cả những gì họ có.
Một khi bạn đã yêu, bạn sẽ mãi mãi yêu. Những gì trong tâm trí bạn có thể sẽ ra đi, nhưng những gì trong tim bạn thì mãi mãi ở lại.
Cây, Lá và Gió
Cây
Lý do tôi được gọi là cây là vì tôi thích vẽ cây, một thời gian dài, tôi vẽ một cái cây nhỏ ở góc những bức tranh của tôi. Tôi đã từng hẹn hò với năm cô gái khi tôi còn học dự bị đại học, trong số đó có một người tôi rất mến, rất mến nhưng lại không có can đảm để quen cô ấy. Cô ấy không có khuôn mặt xinh đẹp, không có những ngón tay thon dài, không có một ngọai hình nổi bật, cô ấy là một cô gái hết sức bình thường.
Tôi thích cô ấy, thật sự thích cô ấy, tôi thích sự ngây thơ, thích nét tinh nghịch, thích sự dễ thương , thông minh và yếu ớt của cô ấy. Lý do mà tôi không quen với cô ấy là vì tôi nghĩ người quá bình thường như cô ấy thì không hợp với tôi. Tôi cũng sợ rằng khi quen nhau rồi thì những tình cảm tốt đẹp tôi dành cho cô ấy cũng tan vỡ. Một phần cũng sợ những tin đồn sẽ làm tổn thương cô ấy. Tôi nghĩ rằng nếu cô ấy thật sự dành cho tôi thì cuối cùng cô ấy cũng sẽ là của tôi và tôi không việc gì phải từ bỏ mọi thứ vì cô ấy. Lý do cuối cùng đã khiến cô ấy ở bên cạnh tôi suốt 3 năm. Cô ấy nhìn tôi theo đuổi những cô gái khác và.. tôi đã làm cô ấy khóc suốt 3 năm đó…
Cô ấy muốn làm một diễn viên giỏi nhưng tôi lại là một đạo diễn vô cùng khắt khe. Khi tôi hôn người bạn gái thứ 2 thì cô ấy từ đâu đi tới, cô ấy rất bối rối nhưng cũng chỉ cười và nói “cứ tự nhiên” trước khi chạy đi. Ngày hôm sau, mắt cô ấy sưng như một hạt dẻ. Tôi cố tình không hiểu lý do tại sao cô ấy khóc và chọc cô ấy suốt ngày hôm đó. Khi mọi người đi về hết, cô ấy ngồi khóc một mình trong lớp. Cô ấy không biết tôi quay trở về lớp để lấy đồ …và tôi đã ngồi nhìn cô ấy khóc hơn một tiếng
Người bạn gái thứ tư của tôi không thích cô ấy. Có một lần hai người đã cãi nhau, tôi biết theo tính cách của cô ấy , cô ấy chắc chắn không phải là người gây chuyện nhưng tôi vẫn đứng về phía bạn gái mình. Tôi mắng cô ấy, cô ấy đã nhìn tôi với một ánh mắt thật sự shock, tôi đã không quan tâm đến cảm giác của cô ấy và bỏ đi với bạn gái của mình
Ngày hôm sau, cô ấy vẫn cười giỡn với tôi như không có chuyện gì xảy ra, tôi biết cô ấy bị tổn thương nhưng tôi nghĩ cô ấy không biết, tôi cũng đau như cô ấy vậy.
Khi tôi chia tay với người bạn gái thứ 5, tôi đã hẹn hò với cô ấy, sau khi đi chơi được vài ngày tôi nói với cô ấy tôi có chuyện muốn nói cho cô ấy, cô ấy nhìn tôi và cũng nói là có chuyện muốn nói cho tôi biết. Tôi nói cho cô ấy nghe về việc tôi chia tay và cô ấy nói cho tôi hay là cô ấy bắt đầu quen người con trai khác. Tôi biết người đó là ai, người đó đã theo đuổi cô ấy một thời gian dài, một người con trai rất dễ thương, năng động và đầy sức sống. Việc người đó thích cô ấy đã được bàn tán trong trường một thời gian dài.
Tôi không thể nói cho cô ấy biết là tim tôi đau như thế nào, tôi chỉ cười và chúc mừng cô ấy. Khi tôi về tới nhà, tim tôi đau đến nỗi tôi không thể đứng vững nổi nữa, giống như có một tảng đá đè nặng lên ngực tôi, Tôi không thở nổi, muốn hét thật to nhưng không thể. Nước mắt rơi xuống, tôi gục ngã và khóc.Đã bao nhiêu lần tôi nhìn thấy cô ấy khóc vì một người đàn ông cũng không chịu hiểu cho cảm giác của cô ấy?
Sau khi tốt nghiệp, tôi cứ đọc mãi cái sms được gửi 10 ngày sau đó “lá rời cây là vì gió cuốn đi hay là vì cây không giữ lá lại”
Lá
Suốt thời còn học dự bị đại học, tôi rất thích đi nhặt lá, tại sao ư? Tại vì tôi thấy để một cái lá rời khỏi cái cây mà nó đã dựa dẫm lâu như vậy cần phải rất can đảm.Suốt thời gian học dự bị, tôi luôn ở rất gần một người con trai, không phải là bạn trai đâu… chỉ là bạn bè thôi. Khi anh ấy có người bạn gái đầu tiên. Tôi học được một cảm giác mà trước giờ tôi nghĩ là mình không thể có – Sự ghanh tị. Nỗi cay đắng đó không thể diễn tả bằng lời, giống như là cực đỉnh của đau khổ vậy. nhưng sau đó 2 tháng thì họ chia tay, tôi chưa kịp vui mừng thì anh ấy lại quen tiếp một người con gái khác
Tôi thích anh ấy và tôi biết rằng anh ấy cũng thích tôi. Nhưng tại sao anh ấy lại không hề biểu hiện? Tại sao anh ấy thích tôi mà lại không chịu bắt đầu trước. Mỗi lần anh ấy có bạn gái mới là một lần tim tôi đau nhói. Thời gian trôi qua, tim tôi đã vì anh ấy mà tổn thương rất nhiều. Tôi bắt đầu tin rằng đây chỉ là tình cảm đơn phương của mình tôi mà thôi.Nhưng nếu anh ấy không thích tôi thì tại sao lại đối xử tốt với tôi như vậy. Nó khác xa với việc anh ấy làm vì tình bạn. Thích một người sao mà khổ như vậy. Tôi có thể biết anh ấy thích gì, biết sở thích của anh ấy, nhưng tình cảm anh ấy dành cho tôi thì tôi không thể hiểu được và tôi cũng không thể nào mở lời được.
Trừ việc đó ra, tôi vẫn muốn được ở bên cạnh anh cấy, quan tâm anh ấy, chăm sóc anh ấy và yêu anh ấy, hi vọng một ngày đẹp trời nào đó anh ấy sẽ thay đổi và yêu tôi, kiểu như đợi điện thọai của anh ấy mỗi đêm, muốn anh ấy gửi tin nhắn cho mình… Tôi biết cho dù anh ấy bận thế nào, anh ấy cũng sẽ dành thời gian cho tôi. Bởi vì như vậy nên tôi đã chờ anh ấy. 3 năm thật khó mà trôi qua và nhiều lúc tôi cũng nghĩ đến chuyện bỏ cuộc. Thỉnh thỏang, tôi tự hỏi liệu tôi có nên tiếp tục đợi chờ hay không? Nỗi đau, sự tổn thương và nỗi ám ảnh đã theo tôi suốt 3 năm.
Cho đến năm tôi sắp tốt nghiệp, một chàng trai nhỏ hơn tôi một tuổi đã công khai theo đuổi tôi. Mỗi ngày anh ấy đều thể hiện tình cảm với tôi,anh ấy như một cơn gió, cố thổi một chiếc lá ra khỏi cành cây mà nó dựa dẫm, ban đầu tôi thấy hơi khó chịu, nhưng dần dần tôi đã dành cho anh ấy một góc nhỏ trong tim mình. Đến cuối cùng, tôi nhận ra rằng cơn gió đó có thể làm tôi hạnh phúc, có thể thổi tôi tới một vùng đất tốt đẹp hơn…cho nên cuối cùng tôi đã rời cây, nhưng cái cây chỉ cười và không hề khuyên tôi ở lại.
Lá lìa cành là vì gió thổi hay vì cây không giữ lá ở lại??
Gió
Bởi vì tôi thích một cô gái được gọi là Lá, bởi vì cô ấy quá dựa dẫm vào cây cho nên tôi phải trở thành một cơn gió mạnh, một cơn gió có thể cuốn cô ấy đi. Lần đầu tiên tôi gặp cô ấy là khoảng một tháng sau khi tôi chuyển trường tới đây. Tôi nhìn thấy một cô gái nhỏ nhắn hay nhìn đội trưởng và tôi chơi đá bóng. Suốt thời gian đó, cô ấy luôn ngồi đó , một mình hoặc với những người bạn chỉ để nhìn đội trường. Khi anh ấy nói chuyện với những cô gái khác, tôi nhận thấy sự ghen tị trong mắt cô ấy, khi anh ấy nhìn cô ấy, tôi lại thấy nụ cười trong mắt cô ấy. Nhìn cô ấy trở thành một sở thích của tôi, giống như cô ấy thích nhìn anh ấy vậy.
Một ngày, cô ấy không xuất hiện nữa, tôi cảm thấy như có gì đó trống vằng vậy. Tôi không thể giải thích nổi cảm giác của mình lúc đó , cảm thấy như là khó chịu lắm vậy, bữa đó đội trưởng cũng không tới , tôi tới lớp của 2 người, đứng ở ngòai và nhìn thấyanh ấy đang la mắng cô ấy. Mắt cô ấy ngân ngấn nước khi anh ta đi. Ngày hôm sau, tôi thấy cô ấy trở lại bình thường, vẫn ngồi đó và ngắm anh ta. Tôi đi ngang qua cô ấy và cười, tôi viết một lời nhắn và đưa cho cô ấy, cô ấy hơi ngạc nhiên, cô ấy nhìn tôi , cuời rồi nhận mảnh giấy. Ngày hôm sau, cô ấy xuất hiện, đưa tôi mảnh giấy rồi đi
“Trái tim của chiếc lá quá nặng nề, gió không thể thổi đi được đâu”
“Không phải tại vì trái tim chiếc lá quá nặng nề. Nó bởi vì chiếc lá không muốn rời khỏi cây”
Tôi trả lời lời nhắn của cô ấy như vậy và dần dần cô ấy đã chấp nhận những món quà và điện thọai của tôi. Tôi biết người cô ấy yêu không phài là tôi. Nhưng tôi có linh cảm là một ngày nào đó tôi có thể làm cho cô ấy thích tôi. Trong vòng 4 tháng , tôi công khai tình cảm của tôi với cô ấy không dưới 20 lần . Mỗi lần như vậy, cô ấy đều chuyển đề tài, nhưng tôi không bỏ cuộc. Nếu tôi đã quyết định muốn có cô ấy, tôi sẽ làm mọi cách để cô ấy thích tôi. Tôi không thể nhớ nổi là tôi đã tỏ tình với cô ấy bao nhiêu lần. Mặc dù cô ấy lảng tránh nhưng trong lòng tôi vẫn nuôi hi vọng, hi vọng một ngày cô ấy sẽ chịu làm bạn gái của tôi.
Một hôm tôi gọi điện cho cô ấy nhưng cô ấy không nói gì cả. tôi hỏi cô ấy “em đang làm gì vậy, sao em không nói gì hết vậy”, cô ấy nói “ Đầu của em đau lắm” “hả?” “đầu em đau lắm” cô ấy lặp lại to hơn. Tôi cúp máy và vội vàng đón taxi đến nhà cô ấy, khi cô ấy vừa ra mở cổng, tôi ôm ghì cô ấy vào lòng….và từ hôm đó…chúng tôi là một cặp
Vậy lá rời cây là vì gió thổi đi hay vì cây đã không giữ lá lại?
Giả vờ thôi anh nhé!
Em sẽ làm như vô tình ngồi sát bên anh. Nhưng anh cứ ôm em-giả vờ sợ mất em, anh nhé.
Em sẽ cố tình im lặng. Để anh cuống hỏi “Em đâu…”, thật lòng được không?
Em sẽ giả vờ đau chân để tụt lại phía sau. Nhưng anh phải đợi, đợi em nghiêm túc ấy. Và rụt rè đề nghị: "Thôi, hay là anh cõng…".
Lên xe, em làm như buồn ngủ. Biết em giả vờ rồi nhưng đừng nhích bờ vai khỏi mái đầu em.
Giả vờ mình yêu nhau anh nhé. Để em được ghen tuông, ghen tuông “hợp pháp” mấy phút thôi. Em sẽ hỏi về một người con gái nào nào đó, rằng ai nhắn tin cho anh như thế, giả vờ đi anh, và cái nhói đau trong em rất thật…
Anh cứ giả vờ đặt môi lên gò má em thôi nhé, cho hơi thở ấy khiến em bối rối biết bao nhiêu.
Giả vờ anh giơ cao lên một món quà bắt em cố với! Để em thấy mình còn một cái gì cần hướng đến bằng tất cả niềm háo hức của đứa trẻ con.
Anh hãy giả vờ nói yêu em. Vì có ai đánh thuế một câu nói đâu anh? Và em cũng chỉ định giả vờ là mình đang được yêu nhiều lắm…
Giả vờ níu kéo em khi em nói: Có lẽ đã tới lúc em đi! Nhưng anh phải hứa cái siết tay giả vờ của anh đủ mạnh. Đủ mạnh...
Tất cả chỉ giả vờ thôi. Em tuyên thệ em sẽ không tin là thật.
Nước mắt em rơi cũng đâu là thật. Tại con gì bay vào mắt em thôi…
Và cuối cùng em đã giả vờ anh là em không yêu anh.
Sự thật là em yêu anh biết bao, anh biết không?
Sự tích chiếc nhẫn in hình 7 ngôi sao
Chuyện kể rằng: ngày xửa ngày xưa, có 1 đôi nam nữ yêu nhau say đắm. Cô gái Hath rất xinh đẹp, thông minh và giàu có. Chàng trai Gimi nghèo khó, chẳng có gì ngoài tình yêu chân thành...
Để làm đẹp mình hơn trong mắt người yêu, một hôm Hath quyết định vào tiệm duỗi tóc. Khi trở về, Hath xinh đẹp và lộng lẫy gấp ngàn lần hơn. Mọi người đều trầm trồ khen ngợi nàng là người đẹp nhất thế gian. Lời đồn đến tai thần Venus. Nữ thần sắc đẹp rất tức giận vì Hath xinh đẹp hơn mình, nên bắt Hath phải chết.
Và rồi nàng Hath chết, song sắc đẹp của nàng vẫn không tàn phai. Chàng Gimi đặt nàng nằm trong 1 chiếc quan tài bằng pha lê, và chàng quyết tâm đi đến cùng trời cuối đất tìm cách cứu nàng. Chàng đi ròng rã ngày này sang tháng khác, vượt qua bao nhiêu khó khăn, đi qua bao miền đất, giúp đỡ biết bao người dọc đường đi. Đến nơi chân trời xa kia, chàng gặp được vị thần Eros. Thần tình yêu cảm động trước chàng, thần chỉ tay lên bầu trời và dặn rằng:"Ở trong dãy thiên hà xa xôi kia, có 1 chùm sao gồm 7 ngôi sao băng. Con hãy đến đó, và hái cho được 1 ngôi sao băng sáng nhất. Vào ngày cuối cùng của tháng 7, con hãy ném ngôi sao ấy xuống trái đất, người con yêu sẽ tỉnh dậy. Nhưng sau đó, con sẽ phải biến thành 1 ngôi sao để thế chỗ cho ngôi sao băng đó, rồi suốt đời con sẽ chỉ là 1 ngôi sao. Con có chịu không?"
Những ai được chết vì yêu là đang sống trong tình yêu, ta không quan tâm chuyện gì xảy ra, chỉ cần nàng được sống, chàng nghĩ. Và chàng tiếp tục lên đường. Chàng đã hái ngôi sao băng sáng nhất, chàng đã chờ đợi ngày ngày để ném nó xuống trái đất. Một ngày dài như một năm khi chờ đợi, chàng không thể chờ thêm được nữa. Chàng đã ném nó xuống trái đất trước 1 ngày. Đêm 30-7 năm đó, khi ngôi sao băng sáng nhất được ném xuống trái đất, gặp lực ma sát cực lớn của bầu khí quyển, nó đã vỡ tung ra thành hàng trăm mảnh nhỏ, làm sáng rực cả một vùng trời. Sau này, người ta gọi đó là mưa sao băng.
Ở nơi đó, trong chiếc quan tài pha lê tuyệt đẹp, nàng Hath vẫn nằm im, xinh đẹp. Mái tóc nàng mượt mà như suối nước, những ngón tay nàng nhỏ nhắn, mềm mại đến diệu kỳ. Cơ thể nàng vẫn lạnh ngắt. Chỉ 2 dòng nước mắt nóng chảy trên gò má nàng, chảy mãi, chảy mãi. Chàng Gimi giờ trở thành 1 ngồi sao. Vì quá thương nhớ nàng Hath mà chàng không thể thắp sáng nổi chính mình. Chàng dần mờ nhạt nhất trong cả chùm sao, mà sau này người ta gọi là chòm sao tình yêu.
Ngày nay, mỗi khi gặp mưa sao băng, chúng ta thường mơ ước 1 điều gì đó. Đặc biệt, nếu gặp được mưa sao băng trong đêm 30-7, những người yêu nhau luôn mơ ước mãi mãi không chia lìa. Sau này, khi sắp xếp lại bảng chữ cái, chữ cái đầu tiên của tên 2 người được đặt kề cạnh nhau, theo thứ tự chàng đi trước, nàng theo sau. Mong muốn 1 tình yêu bền lâu, những người yêu nhau cũng thường tặng nhau những chiếc nhẫn in hình 6 ngôi sao băng & 1 ngôi sao cô đơn mờ nhạt.........
T.Y
Câu chuyện bắt đầu với một anh chàng tên Paul và một cô nàng tên Ella.
Cả hai đang là sinh viên đại học.
Một ngày hè, cả hai gặp nhau lần đầu tiên trên sân bóng rổ của trường. Ngẫu nhiên, họ được xếp chơi chung một đội. Hôm đó cả hai đều rất vui.
Lúc về, Ella giả vờ hỏi mượn điện thoại của Paul rồi gọi vào máy mình. Thế là cô có số của Paul. Sau đó, Ella gửi tin nhắn cho Paul, giả vờ như mình nhầm số. Paul trả lời lại. Ella lại gửi tiếp tin nhắn khác. Cứ thế, họ nhắn tin qua lại. Từ nhắn tin, họ chuyển qua gọi điện. Từ nói chuyện trên điện thoại, họ hẹn hò gặp nhau. Và rồi tình yêu đến với họ lúc nào không biết. Cả hai những tưởng, họ sẽ ở bên nhau cho đến cuối đời. Tình yêu của họ sẽ là vĩnh cửu.
Nhưng ba má Ella thì không nghĩ vậy. Họ phản đối. Họ cho rằng Paul không xứng với Ella và rằng chuyện yêu đương nhảm nhí hiện giờ sẽ phá hỏng tương lai tươi sáng của con gái họ.
Ella không đủ mạnh mẽ để chiến đấu với ba má mình. Ella muốn chia tay. Paul không đủ mạnh mẽ để chiến đấu với Ella hòng cứu lấy tình yêu của hai người. Anh chỉ có một lựa chọn duy nhất: để Ella bước khỏi cuộc đời mình. Ella bị buộc đi du học ở nước ngoài. Vậy là hai người mất luôn liên lạc.
Đau đớn thật đó. Nhưng rồi mọi chuyện cũng qua.
Năm năm sau, lúc này cả hai người đều đã trưởng thành và tự lập, Ella vẫn còn độc thân và Paul thì có người yêu khác, Mary. Nhưng sâu thẳm tâm hồn, Paul chỉ yêu duy nhất một mình Ella thôi. Chỉ là, anh không có cơ hội để nói với cô điều đó.
Một lần, đang cùng Mary dạo phố, Paul vô tình trông thấy Ella. Cô thật sự chỉ đứng phía bên kia đường thôi. Chỉ cách anh có một sải chân. Trái tim anh như ngừng đập. Thật sự không rõ bản thân đang làm gì nữa, anh vùng người chạy băng qua đường, bỏ mặc Mary ở lại phía sau. Bần thần và ngơ ngẩn, anh đã không nhìn thấy một chiếc xe tải đang chạy tới.
Lúc Mary hét lên kinh hoàng cũng là lúc Ella quay người nhìn lại. Cô nhận ra khuôn mặt ấy, ánh mắt ấy. Trái tim cô cũng như ngừng đập.
Ella nhào vào đám đông đang tụ tập. Paul vẫn còn thở. Bên cạnh anh lúc này là Mary, đang nói trong nghẹn ngào: "Paul, anh không được bỏ cuộc... hãy gọi tên em, hãy gọi 100 lần, 1000 ngàn lần... được không anh? Đừng ngừng lại, gọi tên em... đừng nhắm mắt, anh... mở mắt ra nào và hãy gọi tên em..."
Paul được đưa đến bệnh viện. Cả Mary và Ella đều đi theo. Họ không biết nhau. Mỗi người đứng một góc, cúi đầu cầu nguyện.
Vị bác sĩ trở ra, đứng trước mặt Mary và nói: "Cô Ella, chúng tôi xin lỗi, anh ấy đã bỏ cuộc sau khi gọi tên cô được 157 lần. Chúng tôi đã tận hết sức."
Mary gục người khóc nức nở, cô không quan tâm đến chuyện vị bác sĩ ấy đã gọi nhầm tên.
Chỉ có Ella, người run rẩy quỵ ngã nơi góc phòng là thấu hiểu. Cô biết tại sao Paul ngừng lại ở lần thứ 157. Bởi vì đó là ngày họ chia tay nhau. Ngày 15 tháng 7. Năm năm, cô đã bỏ rơi tình yêu của mình đến 5 năm. Và bây giờ nỗi đau gấp ngàn lần ngày trước đang quật vào tim cô. Đau đớn.
Nếu bạn thực sự yêu một người, đừng rời bỏ anh/cô ấy. Không bao giờ rời bỏ. Bởi vì có thể bạn không biết được, tình yêu đó có ý nghĩa thế nào với người ấy đâu. Đôi khi nó có giá của cả một mạng người. Hãy trân trọng và giữ gìn tình yêu của mình. Chiến đấu vì nó. Và bạn sẽ không bao giờ hối hận.
Ty That su la gi?........^^ Thư của mẹ gửi con gái, Có lẽ nụ hôn chiều nay vẫn làm con ngây ngất. Tim mẹ như ngừng đập khi nhận ra đó là con, và cậu bạn vẫn đến giúp bố sửa máy vi tính! Vậy là con gái mẹ, 18 tuổi, đã yêu và đã hôn! Thực lòng, điều đầu tiên mẹ muốn là ngăn cấm con. Mẹ muốn nói với con về kỳ thi đang lúc nước sôi lửa bỏng. Về chuyện “hãy đợi” đến khi đủ chín chắn. Nhưng cuối cùng, mẹ quyết định để con tự lựa chọn. Bởi nếu đó không phải là những cảm xúc thoáng qua mà là một tình yêu thực sự thì sẽ là điều đáng tiếc... Tình yêu thật sự là gì? Tình yêu thật sự không phải là cảm xúc, dù nó thường đến cùng những cảm xúc mạnh đến mức làm con người choáng ngợp. Tình yêu không thể kéo dài nếu hai người chỉ có cảm xúc với nhau. Sự hiểu biết lẫn nhau mới là nền tảng của tình yêu thật sự. Con có thể “phải lòng” một chàng trai thậm chí chưa bao giờ nói chuyện. Nhưng để có một tình yêu thật sự, con cần phải tìm hiểu về người ấy. Bởi biết về tư cách và cá tính người mình yêu là vô cùng quan trọng. Cùng chung một mục đích sống sẽ giúp cho con và người ấy có được tình yêu dài lâu, bởi các con sẽ đi cùng hướng suốt cuộc đời. Nếu tham vọng của con trở thành một doanh nhân quốc tế, còn điều duy nhất người ấy mong ước là một mái ấm sum vầy, no đói có nhau, thì chắc chắn là xung đột sẽ nảy sinh. Nếu con khao khát một cuộc sống đổi thay, đầy thử thách, còn người ấy yêu một cuộc sống tĩnh lặng, thanh thản, thì dù cảm xúc có lớn đến mấy, sẽ cũng có lúc những cá tính sẽ va chạm. Và tình yêu sẽ tan vỡ cho dù hai người vẫn còn cảm xúc với nhau. Tình yêu không phải là tình dục. Tình dục được tạo ra cho hôn nhân - một sự cam kết lâu dài. Nếu vượt ra ngoài hôn nhân, tình dục chỉ mang lại hậu quả khắc nghiệt: có thai ngoài ý muốn, những căn bệnh lây lan qua đường tình dục, điều tiếng dư luận, và có thể cả sự xấu hổ tủi thẹn. Một mối quan hệ chỉ dựa trên sự ham muốn. Con có hiểu không? Tình yêu là sự lựa chọn. Là một sự cam kết. Mặc dù cảm xúc là một phần không thể thiếu được của tình yêu, mặc dù tình dục là một phần của hôn nhân, thì tình yêu cũng không thể tồn tại nếu chỉ dựa vào những điều đó. Nếu con hỏi mẹ tình yêu là gì, thì mẹ sẽ nói với con: • Yêu, là nhìn thấy ở người đó những điều không hoàn hảo mà vẫn yêu. • Yêu, là muốn mang lại cho người mình yêu những điều tốt đẹp nhất. • Yêu, là không mất trí, vẫn học quên mình, vẫn dành trái tim cho gia đình và bè bạn... • Yêu, là dành thời gian, công sức để tìm hiểu tâm hồn và tính cách của nhau. • Yêu, là dành thời gian và công sức để tìm hiểu và yêu quý những gì mà người con yêu gắn bó. • Yêu, là tin tưởng và hiểu biết lẫn nhau. • Yêu, là nếu tranh cãi thì không thường xuyên và cũng không nghiêm trọng. • Yêu, là nếu tranh cãi chỉ giúp hiểu nhau hơn và tình yêu bền vững hơn. • Yêu, là hướng tới một mối quan hệ lâu dài. • Yêu, là khi xa cách, chỉ thấy yêu hơn và gắn bó hơn. Tình yêu là vậy, con ạ! Chỉ yêu nếu đó là tình yêu thật sự. Mẹ tin vào sự lựa chọn của con. Mẹ của con..